Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

KHÔNG DỄ LÀM PHÒ MÃ CỦA TA

Chương 7

Ngày cập nhật : 2025-07-27 10:17:33
Bên hồ có mấy đóa hoa sắc vàng rực rỡ, ta bước đến, hái lấy một đóa.

Có người đi ngang qua rất nhanh, làm rơi một cuốn sách ngay bên chân ta.

Ta liếc nhìn, nàng ta đã đi xa. Y phục là dạng cung nữ, vóc người bình thường, chẳng có gì nổi bật.

Gió thổi qua, lật vài trang sách, bên tai lại vang lên âm thanh ồn ào.

Một nhóm công tử tiểu thư đang kéo nhau đi tới.

Ta lấy làm lạ, nơi này hẻo lánh như vậy, sao đột nhiên lại có đông người tới?

Đúng lúc ấy, sắc mặt Tạ Lan chợt biến, nhanh chóng bước tới, nhặt cuốn sách lên nhét vào tay áo rồi áp giọng thấp xuống, trong mắt như có cơn giận bất đắc dĩ:

“Người trốn ở đây xem thứ gì vậy?”

9

Ta thấy lạ trước cảm xúc của y: “Vừa rồi hình như có một thị nữ…”

Diệp Yểu hơi đỏ mặt, dường như cũng nhìn thấy quyển sách kia, muốn nói lại thôi: “Thân là Công chúa, nên làm gương cho nữ tử thiên hạ. Ở nơi này lén xem thứ uế vật dơ bẩn, chẳng phải…”

Sắc mặt ta lạnh xuống: “Bản cung không rõ đã xem phải thứ ‘uế vật’ gì mà cần Diệp cô nương dạy dỗ bản cung?”

Bức họa trong sách màu sắc rực rỡ, gió lay làm lật vài trang, còn chưa kịp nhìn rõ những người trong đó đang làm gì, bọn họ đã cùng nhau tới mắng ta.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/kh-ng-d-l-m-ph-m-c-a-ta&chuong=7]


“Công chúa làm rồi mà không dám nhận? Chẳng lẽ vật dơ bẩn này là giả hay sao?”

Diệp Yểu bị ta chặn lời, tức giận đến nỗi rút phắt quyển sách kia từ trong tay Tạ Lan ra rồi mở đại một trang.

Ta nhìn thấy rõ hình vẽ trong đó, ngẩn người một lát: “Họ… Đang làm gì?”

Diệp Yểu bị ta hỏi nghẹn lời, nhất thời không biết trả lời thế nào.

Dòng chữ trên không trung lại dồn dập hiện lên:

[Tuyệt thật, một quyền đánh vào bông gòn.]

[Mấy kẻ đỏ mặt đầu tiên nên tự hỏi bản thân từng xem qua những thứ hay ho gì rồi.]

[Rõ ràng là tiểu Công chúa chẳng hiểu gì hết.]

Tạ Lan lúc này mới vội vàng giành lại quyển sách thì đã muộn. Trong đám người nổi lên một tràng xôn xao, ánh mắt nhìn ta đều mang theo ý trào phúng quái lạ.

Thái phó và hoàng huynh quản ta rất nghiêm, từ nhỏ không cho ta đụng đến tạp thư. Sách trong điện đều được đăng ký thành sách mục, tạp thư không dễ được đưa vào cung.

Quyển sách kia, rõ ràng không phải thứ gì đoan chính.

Diệp Yểu đỏ bừng cả mặt: “Công chúa mang theo vật này, lại còn hỏi ta bên trong vẽ gì?”

Nàng ta cứ như nghe không hiểu tiếng người.

“Bản cung đã nói, quyển sách này là do một thị nữ đánh rơi rồi vội vã rời đi.”

“Có thị nữ nào thấy Công chúa lại không hành lễ, bỏ đi trong im lặng? Còn bỏ lại vật ấy, Công chúa cũng chẳng có phản ứng gì, ai tin nổi?”

Những người khác không dám nhìn ta lâu nhưng vẻ mặt mơ hồ đã cho thấy họ ngầm thừa nhận lời Diệp Yểu nói là có lý.

Một cục bông như nghẹn lại trong ngực, làm người ta tức mà không phát ra nổi, nghẹn như xương mắc họng.

Hiền lành quá sẽ bị người ta cưỡi lên đầu.

Đến nước này mà còn không hiểu mình bị người ta gài bẫy thì mấy năm nay ở bên hoàng huynh cũng uổng phí rồi.

Lúc ấy, Tạ Lan bỗng mở lời: “Đó là đồ của ta, Diệp cô nương đừng hiểu lầm Công chúa.”

Diệp Yểu kinh ngạc nhìn y, trong mắt toàn là vẻ không dám tin.

“Tạ công tử là quân tử, sao lại… Xem ra tình cảm giữa công tử và Công chúa quả thật sâu đậm.”

Ánh mắt nàng ta nhìn y đã mang theo sự thất vọng.

Ta cũng nhìn Tạ Lan, ánh mắt khó tin.

Y né tránh ánh mắt nàng ta, lại quay sang ta, trong nét mặt mang theo mệt mỏi: “Công chúa, để ta đưa người hồi cung.”

Tạ Lan ngoài mặt là giúp ta che đỡ vì tình cũ, thực chất lại là ngầm thừa nhận lời Diệp Yểu nói.

Một người tung, một người hứng, họ đã mặc định đó là quyển sách của ta.

Rõ ràng chẳng phải đồ của ta, ta còn phải cảm kích y vì đã hy sinh sao?

Ta lạnh lùng nhìn y, giờ khắc này mới nhận ra ta không hiểu Tạ Lan.

Y tự cho là bảo vệ ta.

Nhưng y không tin ta.

Y tin “tri kỷ” của y, nghi ngờ ta, người đã cùng y lớn lên từ thuở thiếu thời.

Tạ Lan có thể không thích ta nhưng việc y vì lời đồn đãi vô căn cứ mà mặc định ta làm chuyện không sạch sẽ thì thật nực cười.

Chút không cam lòng và quyến luyến cuối cùng trong lòng ta cũng theo đó mà tan biến.

Tâm trí ta bỗng sáng rõ đến không ngờ.

“Tạ công tử là quân tử, còn ta thì không.”

Một giọng nói vang lên từ sau đám đông.

Mọi người tự động tản ra, nhường lối ở giữa.

Giang Viễn Hạc sải bước đi tới, thị nữ đi theo sau chỉ có thể cố sức chạy theo.

Hắn dừng lại trước mặt ta, đưa tay rút lấy quyển sách từ tay Diệp Yểu rồi nhướng mày xem xét.

“Thứ này binh lính trong quân thường giấu riêng. Quyển này ấy à… Đến ta còn thấy nó thô thiển kém cỏi, chẳng đáng lọt vào mắt.”

Diệp Yểu không thể không lùi nửa bước, ngẩng đầu nhìn hắn: “Giang Tướng quân, loại sách này trên thị trường rất khó mua, chỉ có thể lén giao dịch. Công chúa xuất cung bất tiện, không tìm được đường, cũng không phải không thể hiểu.”

Giang Viễn Hạc bật cười một tiếng: “Công chúa không biết đường, còn Diệp cô nương nhìn qua thì có vẻ… Hiểu rất rõ.”

Hết chương

Biên tập: Team Qi Qi

Bình Luận

0 Thảo luận