Nhị gia Tần gia vào kinh ứng thí, tiện tay rước một tiểu thư nhà đại thần về.
Vì tiền đồ, hắn muốn từ hôn với ta.
Nhưng không ngờ, vị tiểu thư kia lại là người trọng sinh trở về, một lòng muốn lấy mạng hắn để báo thù.
1
Nhị gia Tần gia đi thi trở về, trong lòng ôm một cô nương xa lạ bước xuống xe ngựa, vừa mở miệng đã đòi từ hôn với ta.
Lời vừa thốt ra, sắc mặt tất cả mọi người tại đó đều thay đổi.
Bởi vì ta không giống những người khác. Hai nhà chúng ta đời đời giao hảo, phụ thân ta từng liều mạng cứu Tần lão gia, mạng của ông ấy là do phụ thân ta đánh đổi bằng tính mạng của mình.
Sau khi phụ thân qua đời, mẫu thân không chịu nổi đả kích, cũng đi theo ông ấy.
Chính vào lúc đó, Tần Trần Việt đã đích thân đến nhà ta cầu hôn, ôm chặt lấy ta mà nói rằng hắn sẽ chăm sóc ta cả đời, muốn ta gả cho hắn.
Ta và hắn vốn là thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên, hắn đối với ta luôn rất tốt, thường đỏ mặt năn nỉ ta làm túi hương cho hắn.
Nếu không có chuyện này, chúng ta có lẽ cũng sẽ thành thân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/m-nh-thu&chuong=1]
Tần phu nhân vẫn luôn xem ta như nửa đứa con gái của mình.
Sau thời gian chịu tang, bà không yên tâm để ta ở một mình nên sai người đón ta vào Tần phủ.
"Dù sao sau này cũng là người một nhà." Bà nắm tay ta, cười dịu dàng nói.
Nhà họ Tần vốn là thế gia thư hương, trọng tình trọng nghĩa.
Cái chết của phụ thân khiến Tần lão gia luôn cảm thấy áy náy với ta, bởi vậy càng thêm yêu thương che chở.
Vì chịu tang, lại thêm việc Tần Trần Việt chưa đỗ đạt công danh, nên ba năm qua chúng ta vẫn chưa thành thân.
Trước khi lên đường vào kinh dự thi, Tần Trần Việt đứng bên xe ngựa, ánh mắt sáng rực, cười tinh nghịch chớp chớp với ta.
Ta bước đến, liền bị hắn kéo vào lòng.
Bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp: "Chờ ta về cưới nàng."
Ta xấu hổ cúi đầu, không dám nhìn hắn, chỉ nghe thấy hắn khẽ bật cười.
Ta giữ lời hắn, vui mừng chờ đợi ngày đoàn viên, vậy mà thứ ta nhận được lại là một câu từ hôn.
Rốt cuộc đã sai ở đâu?
Ta thậm chí còn hoài nghi đây là một giấc mộng.
Còn chưa kịp mở miệng, Tần lão gia đã nổi giận trước: "Ngông cuồng!"
Tần Trần Việt biết bản thân đuối lý, vội vàng biện bạch: "Con không phải không cưới Mạnh Thu, con đã hứa với nàng ấy rồi. Chỉ là... nàng ấy có thể làm thiếp..."
Làm thiếp?
Nghe đến đây, ta lập tức phun ra một ngụm máu tươi.
Thì ra trong mắt hắn, lời hứa chăm sóc ta cả đời lại trở thành bắt ta cam chịu làm thiếp?
"Ngươi hồ đồ!" Tần lão gia tức giận đến mức mắt trợn tròn, giọng quát vang.
Tần gia vốn có quy tắc không nạp thiếp.
Huống hồ, ta là con gái của ân nhân cứu mạng, nếu để ta làm thiếp, Tần gia chẳng còn mặt mũi nào để nhìn thiên hạ nữa.
"Tại sao?" Ta nhất thời không thể chấp nhận, chỉ muốn nghe một lý do.
Ta không hiểu, vì sao thiếu niên ôn hòa năm ấy lại trở thành con người như bây giờ.
"Trên đường vào kinh, bọn con gặp sơn tặc, không may rơi xuống vách núi, là Liễu Nhi cô nương đây đã cứu con." Tần Trần Việt nói, ôm chặt lấy cô nương yếu đuối bên cạnh đang run rẩy vì sợ hãi.
"Vậy nên huynh muốn cưới nàng ta?" Ta không hiểu.
"Sau khi ta rơi xuống vực, nàng ấy đã chăm sóc ta hơn mười ngày. Trai đơn gái chiếc, danh tiết của nàng ấy đã bị ta làm hỏng." Hắn tiếp tục: "Phụ thân từng dạy con phải biết ơn báo đáp, sao con có thể mặc kệ ân nhân của mình?"
"Đây là những gì ta dạy ngươi sao?" Sắc mặt Tần lão gia tái xanh.
Vị cô nương tên Liễu Nhi kia thấy tình hình như vậy, liền muốn thoát khỏi vòng tay Tần Trần Việt.
Nhưng lại bị hắn ôm càng chặt hơn.
Nàng ta lộ ra vẻ khó xử, khẽ thở dài, trông có chút bất đắc dĩ.
"Bất kể phụ thân nói thế nào, hôn ước này, con nhất định phải từ bỏ." Tần Trần Việt nói.
"Nhị gia." Tim ta như rơi xuống đáy vực, lên tiếng gọi hắn.
Trước đây, ta luôn gọi thẳng tên hắn. Đây là lần đầu tiên ta gọi hắn là "Nhị gia".
Hắn cũng có chút kinh ngạc.
"Ta tuyệt đối không làm thiếp." Ta nói.
"Ý nàng là gì? Chẳng lẽ muốn để Liễu Nhi làm thiếp? Nàng ấy là ân nhân cứu mạng của ta, sao có thể..." Hắn vội vàng phản bác.
"Ta không làm thiếp, cũng không chấp nhận phu quân của mình nạp thiếp." Ta nhấn mạnh lại lần nữa.
"Nàng có ý gì?" Hắn nhíu mày.
Ta nhìn thẳng vào mắt hắn: "Ta nói là, nếu huynh đã muốn từ hôn, vậy thì chúng ta một đao cắt đứt, từ nay không còn liên quan."
Hiện tại ta đang ở nhờ trong Tần phủ, nếu hôn ước bị hủy, ta sẽ không còn chốn để dung thân.
Hắn biết rõ tình cảnh của ta, nhưng vẫn đưa ra quyết định này.
Là vì hắn nghĩ rằng ta không dám phản đối sao?
Nực cười!
Phụ mẫu ta dù mất sớm, nhưng họ chưa bao giờ dạy ta nhẫn nhịn chịu đựng để người khác sỉ nhục.
"Nhị gia, huynh hãy suy nghĩ cho rõ ràng."
Nói xong, ta cũng không để ý đến thể diện nữa, mà hành lễ với Tần lão gia và Tần phu nhân rồi quay về phòng.
Tần Trần Việt không giữ ta lại, cũng không nói thêm lời nào.
Ở chỗ ngoặt, ta không nhịn được mà ngoảnh đầu nhìn một cái.
Hắn đang bị phạt quỳ dưới đất, nhưng tay vẫn nắm chặt lấy cô nương kia, như thể sợ rằng nàng ta sẽ chạy mất.
Ta thu lại ánh mắt, bật cười lạnh lẽo.
Biết vậy thà rằng không quay đầu.
Có lẽ vì biết bản thân đuối lý, Tần Trần Việt tìm đủ mọi cách sai người đưa đến rất nhiều món đồ nhỏ mà ta thích, nói rằng đã đặc biệt mua cho ta khi ở Kinh Thành.
Ta kiềm chế cơn giận, nhận lấy chúng, sau đó lập tức bảo nha hoàn mang đi bán đổi lấy bạc.
Bây giờ đã khác xưa, ta không còn là tân nương tương lai của Tần gia nữa, còn có thể ở lại đây bao lâu đây?
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận