Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

MẠNH THU

Chương 3

Ngày cập nhật : 2025-07-25 23:04:40
2
Ta ném đống thư trong tay trở lại vào tráp. Vừa quay đầu lại, liền thấy ngay bóng dáng của Tần Trần Việt ở phía sau.
“Nhị gia nửa đêm đến khuê phòng của nữ tử làm gì vậy?” Ta thu lại cảm xúc, lạnh nhạt hỏi.
“Thu Nhi...” Hắn vươn tay muốn kéo ta lại: "Nàng có thể không đi được không?"
Ta lùi về phía sau mấy bước, tránh khỏi hắn, nhịn không được mà chất vấn: “Không đi? Ở lại làm thiếp à?”
“Ta thật lòng với nàng mà, Thu Nhi, ta hứa, nàng chỉ cần nhẫn nhịn vài năm…” Hắn vừa nói được một nửa, ta đã không kiên nhẫn ngắt lời.
“Nhẫn nhịn vài năm? Hay là ta cũng cưới một người khác rồi bảo huynh nhẫn nhịn vài năm nhé?”
“Không phải vậy, vài năm nữa, mọi chuyện sẽ tốt hơn…” Tần Trần Việt như nhận ra mình lỡ lời, vội im bặt.
Ta tức đến bật cười: “Huynh đang nói cái gì vậy? Người muốn ta làm thiếp là huynh, người muốn cưới nàng ta cũng là huynh, bây giờ lại nói vài năm nữa sẽ tốt? Sao, chẳng lẽ vài năm nữa, ta sẽ không phải là thiếp? Vài năm nữa, nàng ta sẽ không phải chính thất?”
“Người duy nhất được lợi chính là huynh. Vừa có giai nhân, vừa có thanh mai trúc mã. Huynh tự cho mình là đúng quá rồi.” Ta hoàn toàn mất kiên nhẫn: “Nếu huynh còn có chút gì áy náy với ta, thì ngay lập tức hãy cút khỏi mắt ta.”
Tần Trần Việt không nói gì, ta chờ một lúc lâu, vậy mà hắn vẫn đứng im tại chỗ.
Ta nhíu mày, nhìn theo ánh mắt hắn, thì thấy chiếc tráp thư dưới đất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/m-nh-thu&chuong=3]


“Nàng vẫn còn để tâm đến ta, đúng không?” Tần Trần Việt nhìn ta đầy hy vọng, nét mặt lại khôi phục vẻ tự tin vốn có.
Ta bước đến chiếc hòm, dùng chân đẩy mạnh nó về phía hắn.
“Ta đang định vứt đi, huynh muốn thì lấy đi.” Giọng ta lạnh băng.
Sắc mặt Tần Trần Việt trầm xuống, gần như nghiến răng nghiến lợi mà ném lại một câu: “Nàng sẽ hối hận.”
Dứt lời, hắn nhặt lấy một ngọn đèn dầu, ném thẳng vào trong hòm.
Những bức thư nhanh chóng bắt lửa, “tách tách” cháy rụi, thiêu trụi cả những hồi ức giữa chúng ta.
Dưới ánh lửa, hắn nhìn ta bằng ánh mắt dữ tợn: “Thứ nàng không cần, ta cũng không cần.”
Không hiểu sao, ta bỗng thấy lạnh sống lưng.
Chàng thiếu niên năm nào đã cùng đống thư kia hóa thành tro bụi, chỉ còn lại một người xa lạ đứng trước mặt ta.
Sau khi Tần Trần Việt rời đi, ta trằn trọc mãi không ngủ được.
Cuối cùng, ta khoác thêm áo, ra sân đi dạo để hít thở.
Gốc hoè già trong viện đã được buộc dải lụa đỏ, trang trí cho hỷ sự sắp tới.
Giữa đêm khuya, nhìn thoáng qua, ta bỗng thấy giống như có người treo cổ trên cây.
Lạnh gáy.
Ta tiến đến gần, thấy dải lụa bay lất phất theo gió.
Đột nhiên nhớ ra, buổi chiều tấm lụa này bị đứt, còn chưa kịp buộc lại.
Ta giật mình, vậy cái đang lay động kia là gì?
Một cơn lạnh dọc sống lưng, ta nheo mắt nhìn kỹ.
Thứ đang bay trong gió không phải lụa đỏ, mà là mái tóc dài rối tung.
Quả nhiên có người treo cổ trên cây!
Ta lập tức chạy đến, ôm lấy đôi chân người đó.
Thân thể rất nhẹ, chắc hẳn là một nữ nhân.
Nha hoàn đi theo ta cũng hoảng hồn, hai người hợp lực đỡ nàng xuống.
Dưới ánh sáng leo lét, ta nhìn rõ khuôn mặt nàng ta, thì ra là Liễu cô nương.
Ta vội vàng kiểm tra hơi thở, may mắn, vẫn còn sống, chỉ là hôn mê.
“Liễu cô nương!” Ta vỗ nhẹ mặt nàng ta, gọi khẽ.
Nha hoàn bưng chậu nước, tạt thẳng lên mặt nàng ta.
Nàng ta giật bắn người, hít một hơi sâu, ho sặc sụa tỉnh lại.
“Liễu cô nương, ngươi không sao chứ?” Ta hỏi.
Nàng ta ngẩn ngơ một lúc, rồi bỗng chốc nhào vào lòng ta, khóc nức nở.
Ta vỗ nhẹ lưng nàng ta, trấn an: “Không sao rồi.”
Nàng ta vẫn cứ sụt sịt, ta lo sẽ làm kinh động người khác.
Nếu để người ta thấy tân nương tìm đến cái chết, chuyện này mà truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ thành trò cười cho thiên hạ.
Ta đưa nàng ta về phòng, pha cho nàng ta một bình trà nóng, chờ nàng ta bình tĩnh lại.
“Cảm ơn ngươi.” Nàng ta nhận lấy khăn ta đưa, lau mặt.
Ta khẽ gật đầu.
“Ta biết ngươi.” Nàng ta đột nhiên lên tiếng.
“Ngươi là… Mạnh… tiểu thư.” Nàng ta lưỡng lự một lát, rồi vội vã giải thích: “Ta chưa từng muốn chen vào giữa hai người… Ta không muốn thành thân.”
Lời này khiến ta bất ngờ.
“Ngươi không muốn thành thân, vậy sao lại đi theo Nhị gia về đây?” Ta hỏi.
Nàng ta như bị ta chặn họng, cúi thấp đầu: “Ta không còn cách nào.”
“Không còn cách nào?” Ta bật cười: “Hắn bắt ép ngươi về đây sao? Hay là kề dao vào cổ ngươi?”
Ta không có ác cảm với Liễu cô nương, nhưng cũng chẳng thể có thiện cảm.
Một người có thể dễ dàng theo một nam nhân xa lạ về nhà, rồi còn chấp nhận cưới hắn, ta thực sự không thể hiểu nổi.
“Ta không biết hắn đã có hôn ước…” Nàng ta lí nhí, lén nhìn ta, dè dặt giải thích: “Ta chỉ biết chuyện này khi đã đến đây. Hắn chưa từng nói với ta.”
“Cứ thế mà đi theo một nam nhân, ngươi không sợ bị lừa sao?” Ta thở dài hỏi.
“Không phải! Ta không muốn đi theo hắn, ta căn bản không có ý gì với hắn…” Nàng ta vội phủ nhận, nhưng rồi nhanh chóng cúi đầu, không ngừng bấu chặt ngón tay, mặt đỏ bừng, như đang phân vân điều gì đó.
“Vậy nếu ngươi không thích hắn, rốt cuộc tại sao lại phải thành thân với hắn?” Ta thật sự không hiểu nổi, cả hai người này đều rất kỳ quái.
Một người thì nhặt nữ nhân về nhà, một người thì đi theo kẻ lạ rồi chấp nhận cưới.
“Hắn ép ta.” Cuối cùng, Liễu cô nương nghẹn ra được một câu.
“Vì sao?” Ta càng thêm hồ nghi.
Nàng ta không trả lời ngay, mà ngước mắt nhìn ta, như thể cuối cùng đã hạ quyết tâm:
“Ta có thể tin ngươi không? Không, chính xác là..."
“Ngươi có thể tin ta không?”

Bình Luận

0 Thảo luận