3
"Ngươi nói đi." Ta tránh né câu hỏi của nàng.
Nàng nhìn chằm chằm vào tiểu nha hoàn đứng bên cạnh, ta khẽ phất tay, ra hiệu cho nha hoàn lui ra ngoài.
Liễu cô nương đứng dậy đóng cửa sổ, đến khi quay đầu lại, vẻ hoảng loạn trên mặt nàng đã hoàn toàn biến mất.
Như thể chỉ trong chớp mắt đã trở thành một người khác.
Nàng hạ giọng nói: "Mạnh tiểu thư có biết ta là ai không?"
Ta nhướn mày: "Theo cách ngươi nói, chắc chắn ngươi không phải là Liễu nhi."
Liễu cô nương gật đầu, khóe môi thấp thoáng ý cười, ghé sát lại: "Ta là người Kinh Thành, tên ta là Liễu Vân, phụ thân ta là Đại lý tự khanh."
... Đại lý tự khanh?
Chuyện này thực ngoài dự liệu của ta.
"Nếu đúng như lời ngươi nói, phụ thân ngươi là Đại lý tự khanh, vậy tại sao ngươi lại có liên hệ với Nhị gia? Tần gia đâu có tư cách trèo cao đến mức ấy."
Liễu Vân thở dài: "Lời ta sắp nói đây, ngươi có thể không tin, nhưng xin ngươi nhất định đừng tiết lộ ra ngoài."
"Nếu đã là chuyện cơ mật như vậy, ngươi vẫn nguyện ý nói cho ta?" Ta nghi hoặc nhìn nàng.
"Ngươi đã cứu mạng ta, ta cũng muốn giúp ngươi một tay." Nàng đáp: "Hơn nữa ta hiểu rõ ngươi. Ngươi không có tâm tư xấu xa, cũng chẳng thích dây vào chuyện rắc rối."
"Nghe cứ như thể ngươi rất hiểu ta vậy." Ta bật cười.
"Đúng vậy, ta rất hiểu ngươi." Nàng nhìn ta, giọng điềm tĩnh: "Ta biết phụ mẫu ngươi chết vì chuyện gì, biết hôm qua ngươi đã mua một tòa nhà ở phía tây thành, cách Tần phủ càng xa càng tốt, biết nha hoàn của ngươi thích trộm ăn bánh quế hoa." Nàng ngừng lại một chút, rồi nói tiếp: "Ngươi còn muốn ta kể nữa không? Nhưng gì ta biết không chỉ có bấy nhiêu đâu."
Trong lòng ta chấn động, sắc mặt lập tức lạnh đi: "Tần Trần Việt nói cho ngươi?"
"Vừa đúng, lại vừa không đúng." Liễu Vân ngước mắt nhìn ta, ánh mắt sâu thẳm: "Dù ngươi có tin hay không, thì ta là người trọng sinh."
"Đây là kiếp thứ hai của ta."
Thật hoang đường!
"Liễu cô nương nên đi làm tiên sinh kể chuyện." Ta cười lạnh.
"Ngươi giấu một bức thư phụ thân để lại dưới gối, trong hòm trang điểm có một chiếc vòng ngọc, đó là vật mẫu thân để lại cho ngươi." Liễu Vân nhìn ta qua ánh lửa, ánh mắt vô cùng bình tĩnh: "Những thứ này, Tần Trần Việt không hề biết, ngươi cũng rõ, hắn chưa từng quan tâm đến chúng."
"Ngươi làm sao biết được? Ngươi sai người theo dõi ta, hay mua chuộc nha hoàn của ta?" Ta thở dồn dập, những chuyện này ta chưa từng nói với bất kỳ ai.
"Không, là kiếp trước, khi ngươi chết ở đây, ta thay ngươi thu xếp hậu sự mới biết." Liễu Vân nói rất điềm nhiên, nhưng ánh mắt lại như đang nhìn một người chết: "Khuỷu tay ngươi có một vết bỏng, trước ngực có một vết bớt hình tròn."
"... Ngươi sao lại biết được?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/m-nh-thu&chuong=4]
"Là ta phát hiện ra, khi đó ngươi cắt cổ tay trong thùng tắm."
"Vì sao ta lại tìm chết?" Ta hoài nghi.
"Vì Tần Trần Việt tuyệt đối không để ngươi rời đi, hắn đã giam lỏng ngươi."
Không có gió, ngọn nến cháy vững vàng, Liễu Vân đưa tay che lấy ánh lửa, căn phòng lập tức tối sầm.
"Ngày mai, ngươi nên đi hỏi thử xem, tòa nhà phía tây thành kia, rốt cuộc chủ nhân ban đầu là ai. Kiếp trước, ngay ngày ngươi dọn đi, Tần Trần Việt đã bắt ngươi trở về."
"Hắn sẽ hỏi ngươi, muốn làm thiếp hay làm ngoại thất. Ngươi sẽ nói, ngươi quay về Tần phủ."
"Rồi hắn sẽ trói ngươi lại, giam lỏng tại đây."
Nói xong, Liễu Vân phất tay dập tắt ngọn đèn, căn phòng chìm trong bóng tối.
"Có người ngoài cửa sổ." Liễu Vân ghé sát tai ta thì thầm.
"Ngày mai nhớ đến tìm ta, ta chờ ngươi."
Nói đoạn, nàng lặng lẽ mở cửa rồi biến mất vào màn đêm.
Tối đó, không hiểu sao ta lại mơ một giấc mơ kỳ lạ.
Trong mơ, mặt ta tái nhợt, nghiêng người tựa vào thùng tắm. Qua kính đồng, ta trông thấy chính mình trông như thể đã mất đi sinh khí.
Cổ tay đau nhói, có thứ gì đó nhỏ từng giọt xuống nước.
Ta chẳng còn sức, chỉ có thể khẽ cúi mắt, nhìn thấy trong thùng nước loang ra một mảng đỏ thẫm.
Vết bớt trước ngực bị máu nhuộm đỏ, càng thêm nổi bật, trong làn nước dập dềnh mơ hồ như một vết đâm sâu hoắm.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, có ai đó hét lên.
Là giọng của Liễu Vân.
Nàng hoảng loạn gọi người, ta lại gắng chút sức lực cuối cùng kéo lấy nàng.
Liễu Vân mặt mày trắng bệch, thần sắc gần như sụp đổ: "Mạnh tiểu thư, sao ngươi lại ở đây? Ngươi làm sao vậy?"
Ta khẽ nói: "Chôn ta cùng cha nương ta."
"Tiểu thư, dậy thôi!"
Tiểu nha hoàn đỡ ta dậy, muốn giúp ta chải đầu rửa mặt.
Ta choàng tỉnh, nhìn sắc trời đã sáng rõ, trong thoáng chốc không phân biệt được đâu là mộng, đâu là thực.
Ta nhớ đến lời của Liễu Vân, lòng dâng lên một nỗi bất an mơ hồ, liền gọi một gia nhân theo mình từ Mạnh phủ, bảo hắn điều tra kỹ về chủ nhân của tòa nhà kia.
Đến chiều, ta nhận được tin, chủ nhân tòa nhà đó quả thực là Tần Trần Việt.
Hắn rốt cuộc có ý đồ gì? Ta không sao đoán nổi.
Chẳng lẽ thật sự có chuyện trọng sinh?
Ngoài cửa sổ vang lên vài tiếng mèo kêu, ta nhìn ra, thấy Liễu Vân đang dựa vào gốc cây hòe trêu chọc một con mèo.
Ta đè xuống cảm giác bất an, bước đến bên cửa sổ.
Nhận ra ánh mắt của ta, nàng nghiêng đầu nhìn lại.
Ngay sau đó, nàng đứng dậy, hướng ta mà đi tới.
"Ngươi đã cho người điều tra rồi? Bây giờ tin ta chưa?" Nàng hỏi.
"Hãy nói cho ta tất cả những gì ngươi biết, bao gồm cả chuyện trọng sinh này." Ta cất giọng.
Nàng mỉm cười: "Bảo nha hoàn của ngươi pha một ấm trà đi, chuyện này không ngắn đâu."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận