Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

MẠNH THU

Chương 2

Ngày cập nhật : 2025-07-25 23:04:32
Tần lão gia và Tần phu nhân đứng về phía ta, điều đó không sai. Nhưng tình thương của họ đối với con trai mình, làm sao có thể so với sự áy náy dành cho ta?
Huống hồ, dù Tần Trần Việt là Nhị gia, nhưng trên thực tế, hắn là người con trai duy nhất còn sống của Tần gia.
Năm tám tuổi, đại ca của hắn đã qua đời do một tai nạn bất ngờ.
Từ đó về sau, Tần gia lại càng thêm cưng chiều hắn.
Nói cho cùng, họ mới là người một nhà.
Ta có gì để so với hắn đây?
Ta là ân nhân, nhưng cũng chỉ là người ngoài.
Từ bây giờ, ta phải tự lo cho bản thân. Điều quan trọng nhất chính là tiền bạc.
Suốt gần một tháng, ta chỉ ở trong phòng, hiếm khi ra ngoài.
Thứ nhất là không muốn nhìn thấy bộ dạng lạnh nhạt của Tần Trần Việt, thứ hai là cả phủ đang bị hắn làm cho gà chó không yên, ta tránh đi để khỏi bị vạ lây.
Nghe nha hoàn nói, Nhị gia đang giở trò, nhất quyết phải thành thân với Liễu cô nương trong vòng một tháng.
Giờ hôn ước còn chưa hủy xong, hắn đã vội vàng muốn cưới người khác.
Chuyện này đủ để thiên hạ cười nhạo Tần gia từ đầu đông đến cuối tây của thành rồi.
Trong thời gian đó, Tần phu nhân có đến thăm ta một lần.
Bà nhìn ta, trên mặt toàn là vẻ áy náy.
Ta muốn đứng dậy hành lễ, lại bị bà nắm tay giữ lại trên tháp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/m-nh-thu&chuong=2]


Ta nhìn bà, bà lại không nói gì, chỉ thở dài một tiếng.
Ta hiểu ý bà.
Bà không làm được chuyện bội bạc như vậy, nhưng việc Tần Trần Việt lại làm quá khó coi, bà rốt cuộc vẫn không đành lòng.
Nếu Tần gia không mở lời, vậy chỉ có thể để ta tự mình đề nghị từ hôn.
Tần phu nhân thật lòng thương ta, ta không muốn làm khó bà. Huống hồ, ta cũng không muốn tiếp tục lãng phí thời gian vào một nam nhân đã thay lòng.
Tình cảm vốn không phải một cuộc tranh đấu hơn thua, cố chấp giữ mãi chỉ khiến bản thân càng thêm thảm hại.
Một lúc lâu sau, ta nắm lấy tay bà, nói:
"Bá mẫu, có lẽ Thu nhi thực sự không có duyên gọi người một tiếng mẫu thân. Thu nhi muốn từ hôn."
Tần phu nhân siết chặt tay ta: "Thu nhi à, Trần Việt không phải một người xứng đáng."
Bà vuốt ve khuôn mặt ta, ánh mắt tràn đầy thương xót: "Ta luôn xem con như con gái ruột, cũng coi mình là nửa thân nương của con. Đứng ở lập trường nào, ta cũng không thể tiếp tục giữ hôn ước này được nữa."
Ta biết điều đó.
Sau khi hủy hôn, vì cảm thấy áy náy, Tần gia không đòi lại sính lễ, còn bồi thường thêm mấy tiệm vải.
Ta cũng không chịu thiệt. Dù sao Tần gia đã nợ phụ thân ta một mạng, bây giờ cộng thêm sự day dứt đối với ta, về sau họ cũng sẽ không bạc đãi ta.
Ban đầu ta định rời đi vào cuối tháng, nhưng Tần phu nhân không chịu để ta đi.
Bà nói muốn nhận ta làm nghĩa nữ, sau này sẽ coi như nhà mẹ đẻ, gả ta đi một cách xứng đáng.
Ta từ chối, nhưng cũng dời lại thời gian rời đi.
Ta không thể nhận lời làm huynh muội gì với Tần Trần Việt, điều đó thật nực cười. Ta thực sự không muốn có bất kỳ quan hệ nào với hắn nữa.
Tuy vậy, ta cần thêm thời gian để tìm một ngôi nhà tốt, cũng phải học một chút việc quản gia.
Một nữ tử như ta ra ngoài sống một mình, dù thế nào cũng phải cẩn trọng.
Trong Tần phủ, một bên là ta đang thu dọn đồ đạc để chuyển đi, một bên là quản gia bận rộn lo liệu hôn sự vào cuối tháng.
Buồn cười thay, những thứ này vốn dĩ là chuẩn bị cho ta.
Những chiếc đèn lồng đỏ treo trong phủ được mua cho ta, hỷ phục được may theo số đo của ta, ngay cả hôn lễ cũng do ta tự tay sắp xếp.
Tất cả đều để chờ ngày Tần Trần Việt trở về cưới ta.
Không ngờ chỉ trong vài ngày, tân nương đã đổi thành người khác.
Không biết khi khoác lên mình bộ hỷ phục không vừa người, Liễu cô nương sẽ có cảm giác gì?
Còn Tần Trần Việt, khi uống rượu mừng, tâm trạng hắn sẽ ra sao?
Ta đang ngẩn người suy nghĩ, vô tình đá trúng một chiếc tráp dưới gầm giường.
Ta kéo nó ra, mở ra xem, bên trong đều là những bức thư mà Tần Trần Việt đã viết cho ta.
Lá thư cuối cùng có đề ngày trước khi hắn rơi xuống vực.
Tần Trần Việt thích viết thư, hắn luôn nói rằng những gì viết ra sẽ khắc sâu hơn.
Từ "Mạnh tiểu thư" đến "Thu nhi", cả một thời niên thiếu của ta và hắn đều bị khóa chặt trong chiếc rương này.
Ta tùy tiện mở một phong thư, đó là vào dịp Nguyên Tiêu năm ta cập kê, hắn nói muốn dẫn ta đi xem hội đèn.
Đó là khi phụ mẫu ta vẫn còn sống.
Ta nhớ đêm đó, trời đã khuya, có người gõ cửa.
Chàng thiếu niên hào sảng cầm một chiếc đèn thỏ đứng trước cổng, trong mắt phản chiếu ánh nến lấp lánh.
Mẫu thân cười đùa mấy câu, dặn hắn đưa ta về sớm.
Hắn nhìn ta thật sâu, miệng thì đồng ý rất nhanh, vậy mà đến tận nửa đêm mới chịu đưa ta về.
Năm mười lăm tuổi, ta nhìn chiếc đèn thỏ trong tay, ngọn nến đỏ chiếu sáng một góc tối.
Khắp nơi đều là sắc đỏ, đôi mắt thỏ đỏ, mặt ta cũng đỏ, tai hắn cũng vậy.
"Tiểu thư!"
Giọng nha hoàn từ bên ngoài truyền vào, kéo ta về với thực tại.

Bình Luận

0 Thảo luận