8
Tiểu nha hoàn thấy ta tâm trạng sa sút, liền lấy từ trong tay áo ra một miếng điểm tâm.
"Vừa nãy lén lấy từ trong hộp thức ăn đấy." Nàng ấy cười ngượng ngùng nói.
Ta xoa đầu nàng ấy, đưa khế ước bán thân qua, nhẹ giọng nói: "Ngươi tự do rồi."
Tiểu nha hoàn nhận lấy, nhìn chằm chằm vào tờ khế ước hồi lâu, rồi vừa khóc vừa cười.
"Sao thế?" Ta hỏi.
Nàng ấy lắc đầu, đôi mày nhíu chặt, trong mắt ngập tràn nước: "Ta... ta không biết chữ, tiểu thư."
Ta cầm lại khế ước, xé thành từng mảnh nhỏ, hất ra ngoài xe ngựa.
Những mảnh giấy tung bay trong gió, lả tả rơi xuống như hoa lê rụng.
"Đừng gọi ta là tiểu thư nữa, ngươi không còn là nha hoàn của ta." Ta nhìn nàng ấy, nhẹ giọng nói: "Gọi ta là tỷ tỷ."
"Tỷ tỷ." Nàng ấy ngoan ngoãn gọi một tiếng.
Ta khẽ cười, đưa mắt nhìn ra ngoài xe ngựa.
Nghĩ đến Liễu Vân, không biết sau khi ta đi, nàng ấy sẽ ra sao?
Đến Kinh Thành, dựa theo cách mà Liễu Vân đã dạy, ta tìm được nha hoàn thân cận trước kia của nàng ấy.
Ta nói với nàng ta rằng ta biết tung tích của Liễu Vân, thế nên nàng dẫn ta đến gặp Liễu phụ.
Đại lý tự khanh, người vốn nên ngồi trên cao đường nghiêm nghị xử án, vậy mà đầu đã bạc trắng. Chung quy cũng chỉ là một người cha đáng thương mất đi ái nữ.
Ta đưa thư của Liễu Vân cho ông ấy, ông ấy run rẩy đón lấy, khàn giọng hỏi: "Nó còn sống không?"
Ta gật đầu: "Còn sống."
Ông ấy thở phào một hơi dài, mở thư ra xem.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/m-nh-thu&chuong=8]
Ta thấy gân xanh trên trán ông ấy giật mạnh, cổ họng nghẹn lại, sắc mặt đỏ bừng vì phẫn nộ.
"Ta sẽ giết hắn!" Ông ấy nghiến răng nghiến lợi nói.
Ta lắc đầu: "Đừng để bẩn tay ngài."
"Vậy chẳng lẽ ta không làm gì sao?" Liễu phụ siết chặt lá thư, trong mắt tràn đầy bất lực.
"Nàng ấy đã sắp đặt sẵn rồi, đại nhân chỉ cần làm theo kế hoạch của nàng ấy là được." Ta đáp.
Liễu phụ thở dài, gật đầu, sắp xếp cho ta ở lại.
Trong thời gian này, Tần mẫu gửi cho ta một phong thư.
Trong thư viết rằng, sau khi phát hiện ta rời đi, Tần Trần Việt nổi trận lôi đình, thậm chí còn sai người giam lỏng cha mẹ trong nhà.
Hắn bỏ đói Tần phụ ba ngày, ép ông khai ra tung tích của ta, rồi mới chịu thả người.
Tần phụ vì uất ức mà trúng phong, bệnh liệt giường.
Trong tình huống như vậy, chuyện hôn nhân cũng không thể tiếp tục.
Huống chi, Tần Trần Việt lo sợ ta đến Kinh Thành làm loạn, hủy hoại tiền đồ của hắn, nên đã gấp rút mang theo Liễu Vân lên đường đến Kinh Thành.
Ta đem nội dung bức thư nói lại cho Liễu phụ, ông ấy chỉ không ngừng lắc đầu.
9
Chẳng bao lâu sau, khoa thi đình niêm yết bảng vàng, trào phúng thay, Tần Trần Việt đỗ thám hoa.
Càng trào phúng hơn, là hắn được Thừa tướng để mắt tới, khen ngợi tiền đồ vô lượng, còn nảy sinh ý định chọn làm con rể.
Với Tần Trần Việt mà nói, đây đương nhiên là phúc khí từ trên trời rơi xuống.
Hắn vốn đã sớm trở mặt với Liễu Vân, hơn nữa Liễu phụ chưa bao giờ coi trọng hắn. So với Liễu gia, thì Thừa tướng – người đánh giá cao hắn – lại càng hợp với lòng dạ hắn hơn.
Huống hồ, cơ duyên này kiếp trước hắn cũng chưa từng gặp được.
Trong chớp mắt, hắn quẳng chuyện của ta và Liễu Vân ra sau đầu, một lòng muốn bám lấy Thừa tướng.
Liễu Vân đối với hắn đã không còn giá trị, hắn nghĩ phải giết nàng ấy, tránh cho nàng ấy lỡ miệng tiết lộ chuyện của hai người.
Thế nhưng đến Kinh Thành, muốn giam cầm Liễu Vân ngay trong thế lực của Liễu gia đâu phải chuyện dễ dàng?
Chẳng bao lâu, chúng ta đã liên lạc được với Liễu Vân.
Tần Trần Việt thấy nàng ấy chạy thoát, trong lòng hoảng loạn không ít, vội vàng muốn thúc đẩy hôn sự với con gái Thừa tướng.
Hắn nhớ đến chuyện Đại lý tự khanh và Thừa tướng vốn là kẻ đối đầu, trong đầu lập tức nảy ra kế sách.
Dựa theo ký ức kiếp trước, hắn thuê người lẻn vào Liễu phủ, trộm đi sổ sách có vấn đề đang được giấu kín.
Cầm được sổ sách trong tay, hắn không chờ thêm một khắc, lập tức chạy đến Thừa tướng phủ lĩnh công.
Hắn cứ tưởng tiền đồ của mình đã được bảo đảm, trong lòng đắc ý cười thầm.
Nào ngờ, khi lật xem sổ sách, sắc mặt Thừa tướng sa sầm, trong mắt lộ ra sát ý.
Ông ta lập tức giam hắn lại, tra tấn suốt hai ngày, ép hỏi nguồn gốc của quyển sổ kia.
Lúc này, Tần Trấn Việt mới sợ đến phát ngốc, rốt cuộc hiểu ra mình bị gài bẫy, cuốn sổ này vốn không phải của Liễu phụ, mà là của chính Thừa tướng.
Hắn không biết rằng, người sở hữu ký ức kiếp trước không chỉ có mình hắn.
Cũng may Tần Trần Việt vừa đỗ thám hoa, Thừa tướng không tiện lấy mạng hắn, chỉ hành hạ hai ngày rồi quẳng ra khỏi phủ.
Hôn sự đương nhiên cũng bị hủy bỏ.
Tần Trần Việt bị vứt bỏ.
Lúc này, ta đã có thể đưa thanh đao trong tay ra dùng.
Lên triều, Đại lý tự khanh dâng lên một tấu chương.
Tấu chương kể về một vị thám hoa lang tham lợi quên nghĩa, được trọng thần ưu ái, liền ruồng bỏ thê tử tào khang, thậm chí còn giam cầm song thân.
Người bị phê bình chính là Tần Trần Việt, hắn bất tu côn đạo, bất tôn hiếu đạo, không từ thủ đoạn, không xứng làm quan.
Chuyện này liên lụy ba bên: ta, Tần Trần Việt và Thừa tướng.
Nhờ việc chọn rể của Thừa tướng, chuyện của Liễu Vân được che giấu hoàn toàn, dù sao việc nàng ấy bị bắt cóc vốn vẫn được giữ kín, chưa ai hay biết.
Danh tiếng của ta ra sao, ta không bận tâm, nhưng thân phận của nàng ấy lại không thể không để ý.
Thừa tướng vốn đã sớm bất mãn với Tần Trấn Việt, nay sự việc bại lộ, bản thân ông ta cũng bị thiên hạ cười nhạo.
Ông ta hận không thể lập tức phủi sạch quan hệ, thậm chí muốn đích thân kết liễu hắn ngay tại chỗ.
Nhìn thấy vị thám hoa lang còn chưa kịp nhậm chức đã đắc tội Thừa tướng, những người khác càng không dám mở miệng cầu tình.
Tấu chương của Đại lý tự khanh viết từng chữ rõ ràng, chứng cứ rành rành.
Hoàng đế nổi trận lôi đình, lập tức tước bỏ danh hiệu thám hoa, cấm hắn không được làm quan.
Sắc mặt Tần Trần Việt trắng bệch, cho đến khi hạ triều, hắn vẫn còn bàng hoàng.
Hắn có lẽ không hiểu, rốt cuộc sai lầm bắt đầu từ đâu.
Một chiếc xe ngựa lướt qua, lôi Tần Trần Việt lên xe.
Một tiếng hét thảm vang lên, hắn bị ném xuống đường.
Đôi mắt hắn giờ chỉ còn lại hai hốc máu đẫm lệ, e rằng cả đời này không còn nhìn thấy ánh sáng.
Từ đó, dưới chân hoàng thành lại có thêm một kẻ ăn mày.
[Kết thúc]
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận