4
Kiếp trước, trên đường đi lễ Phật, khi xe ngựa đi đến lưng chừng núi, Liễu Vân đã gặp được Tần Trần Việt – khi ấy vô tình rơi xuống vách đá.
Nàng thiện lương, vì thế đã sai người mời đại phu chữa trị cho hắn.
Tần Trần Việt có một gương mặt dễ nhìn, tâm tư cũng tinh tường, đặc biệt là mười mấy năm sống bên ta khiến hắn càng hiểu rõ cách làm vừa lòng một cô nương chưa xuất giá.
Hắn nhanh chóng nhận ra thân thế của Liễu Vân không tầm thường, liền nảy sinh suy tính.
Liễu Vân lại quá đơn thuần, chẳng bao lâu đã sa vào cạm bẫy của hắn.
Nhưng hắn vẫn chưa quên lời thề ước cùng ta, còn với Liễu Vân, hắn chỉ muốn lợi dụng thế lực của Đại lý tự khanh, tạm thời chưa có ý nghĩ gì xa hơn.
Sau khi khoa thi đình kết thúc, hắn quyết định trở về quê trước.
Không ngờ rằng, khi còn ở Kinh Thành, tính cách thích phô trương của hắn cộng với việc qua lại với Liễu Vân đã khiến không ít người ghen tị.
Một số công tử thế gia nhắm đến quyền thế của Đại lý tự khanh, tranh nhau muốn cưới Liễu Vân, nhưng lại bị một kẻ vô danh tiểu tốt đến từ tiểu thành chen ngang.
Họ chặn xe ngựa của hắn, lôi hắn xuống đường mà làm nhục.
Tần Trần Việt không thể chống trả, vì hắn không chọc nổi bọn họ.
Liễu Vân tận mắt chứng kiến cảnh ấy, nàng chỉ cần phái thị vệ truyền một câu, những tên ăn chơi trác táng kia lập tức dừng tay.
Tần Trần Việt nhìn Liễu Vân cứu mình, nhưng thứ hắn nhìn không phải một nữ nhân, mà là quyền lực cùng thế lực đằng sau nàng.
Ngay lúc ấy, hắn quyết định từ hôn với ta.
Nhưng Đại lý tự khanh khinh thường hắn.
Không còn cách nào khác, hắn đưa Liễu Vân bỏ trốn, giấu đi thân phận của nàng rồi quay về Tần phủ.
Đến khi thành thân, mọi chuyện đã an bài, phụ thân của Liễu Vân cũng không thể không chấp nhận hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/m-nh-thu&chuong=5]
Sau khi từ hôn với ta, hắn lại không chịu để ta rời đi, lén lút bắt ta nhốt vào căn phòng hẻo lánh trong phủ.
Bất kể ta hay Liễu Vân có đồng ý hay không, hắn vẫn muốn nạp ta làm thiếp.
Hắn không ngờ rằng, ta chẳng muốn chịu sự sỉ nhục này, liền cắt cổ tay mà tự vẫn.
Người đầu tiên phát hiện ra thi thể của ta chính là Liễu Vân.
Nàng nghe thấy động tĩnh ở căn phòng hẻo lánh, cảm thấy kỳ lạ nên mới bước vào kiểm tra.
Và rồi nàng nhìn thấy ta chết trong bồn tắm.
Khi Tần Trần Việt biết tin ta đã chết, ngoài mặt hắn không nói gì, nhưng trong lòng lại đổ hết trách nhiệm lên đầu Liễu Vân.
Hắn cho rằng chính Liễu Vân đã làm gì đó khiến ta phải tìm đến cái chết.
Hắn vốn không yêu nàng, nay lại càng hận nàng, nhưng vì gia thế của nàng, hắn buộc phải tỏ ra thâm tình như cũ.
Hắn quá khôn khéo, lợi dụng sự nâng đỡ của Lưu gia, chẳng bao lâu đã tạo dựng được vị trí vững chắc trong Kinh Thành.
Quyền thế càng lớn, tham vọng cũng theo đó mà tăng lên.
Thời gian trôi qua, phụ thân của Liễu Vân bị kẻ địch chính trị hãm hại, bị giáng chức, danh vọng suy yếu, không còn áp chế được Tần Trần Việt. Ngày tháng của nàng cũng dần trở nên khó khăn.
Tần Trần Việt không còn giữ chút dịu dàng nào với nàng nữa. Hắn mỗi ngày đều lấy cái chết của ta làm cái cớ để hành hạ nàng.
Không chỉ lêu lổng ở kỹ viện, hắn còn đưa vô số nữ nhân về phủ.
Ngày Liễu Vân bắt mạch phát hiện bản thân đã mang thai, Tần Trần Việt vừa bị chèn ép trên triều đình, liền về phủ trút giận lên nàng.
Mấy cái tát, vài cú đá, nàng va vào góc bàn rồi sảy thai.
Sau khi biết nàng mất con, Tần Trần Việt áy náy được mấy ngày, thái độ có chút dịu đi.
Nhưng chính lúc đó, nàng lại phát hiện ra người đã hãm hại phụ thân mình – không ai khác, chính là Tần Trần Việt.
Liễu Vân hoàn toàn tuyệt vọng, thân thể ngày một suy yếu.
Cuối cùng, nàng chết vào một ngày tuyết rơi.
Khi mở mắt ra lần nữa, nàng phát hiện bản thân quay về trên cỗ xe ngựa đi lễ Phật năm xưa.
Không có ai rơi xuống vách đá, nhưng lại có sơn tặc chặn xe.
Đang lúc hỗn loạn, có người dẫn theo quan binh kịp thời cứu viện.
Người đó chính là Tần Trần Việt.
Nàng hoảng sợ, định bỏ chạy nhưng lại bị hắn ngăn cản.
Nàng không biết những ký ức kiếp trước là thật hay chỉ là một giấc mộng, nhưng nàng biết bản thân phải tránh xa hắn.
Không ngờ rằng, Tần Trần Việt lại quấn lấy nàng không buông, gần như tái hiện lại từng chi tiết trong giấc mộng của nàng.
Chỉ là kiếp trước thì tự nhiên hơn, còn ở hiện tại, hành vi của hắn có phần gượng ép.
Nàng vốn định cắt đứt sớm đoạn nghiệt duyên này, nhưng lại phát hiện một bí mật.
Tần Trần Việt cũng có ký ức kiếp trước.
Hắn cũng trọng sinh...
Là do chính hắn quá tự tin, lỡ miệng nói ra.
Hắn lần theo lời thoại của kiếp trước, nói rằng mình đến tìm Liễu Vân là để báo đáp ân cứu mạng.
Nhưng kiếp này, người cứu Liễu Vân là hắn, chứ không phải nàng cứu hắn.
“Vậy nếu đã như vậy, vì sao ngươi còn đi theo hắn? Ngươi hoàn toàn có thể mặc kệ hắn.” Ta nghi hoặc.
“Hắn làm ta hôn mê, rồi đưa ta đi.” Nàng thở dài. “Ta muốn chạy, nhưng hắn luôn phái người giám sát ta, ta không thể trốn thoát.”
“Hơn nữa, hắn biết rõ gia tộc của ta như lòng bàn tay.” Nàng cười khổ. “Phụ thân ta không phải gian thần, nhưng người ngồi trên cao nào có ai trong sạch? Một khi hắn trở mặt, những thứ hắn biết đủ để khiến gia đình ta tan cửa nát nhà.”
Ta im lặng.
“Ngươi thấy câu chuyện này thế nào?” Liễu Vân cười, nhưng so với khóc còn khó coi hơn.
“Ngươi kể ta nghe những điều này là có mục đích gì?”
Nàng cúi mắt: “Ta vẫn luôn nghĩ, vì sao mình lại trọng sinh? Không lẽ là để ta lại chịu thêm một kiếp bi thảm?”
“Cho đến khi ta nhìn thấy ngươi chết trong Tần phủ, ta mới chợt hiểu ra.” Nàng nhìn ta chăm chú. “Nếu đây là cơ hội thứ hai, vậy có lẽ ông trời muốn chúng ta phải sống, kẻ nên chết chính là Tần Trần Việt.”
Ta ngước lên, thấy ánh dương rọi lên tóc mai của nàng.
Nàng bị ánh sáng mùa xuân bao phủ, nhưng vẻ mặt lại giống như đã nhìn thấu hồng trần.
Ta vốn không nên tin một câu chuyện hoang đường như vậy, nhưng lòng tin của con người luôn đến rất kỳ lạ.
Ta hỏi nàng: “Lúc ta chết, ta đã nói gì với ngươi?”
“Ngươi bảo ta chôn ngươi cùng phụ mẫu ngươi.”
Tim ta đập dồn dập.
Câu trả lời ấy... khớp với giấc mộng của ta.
Có tin hay không, đôi khi chỉ cần quyết định trong một khoảnh khắc.
Ta hỏi nàng: "Nhị gia có biết ngươi cũng trọng sinh không?"
Liễu Vân lắc đầu: "Không biết."
"Vậy thì những gì chúng ta biết cũng không ít hơn hắn." Ta nói: "Hắn ở trong sáng, chúng ta trong tối. Đều là kẻ đã chết một lần..."
"Xem ai đấu thắng ai đây."
Liễu Vân bỗng trừng lớn mắt: "Chúng ta? Ý ngươi là..."
Ta gật đầu: "Ta sẽ giúp ngươi. Dù sao theo lời ngươi, Tần Trần Việt cũng không định để ta rời đi, vậy thì ta phải tự mình tranh một lần vậy."
Nàng lộ rõ vẻ vui mừng, vô thức nắm chặt lấy tay ta.
Ta chợt thấy phía sau Liễu Vân xuất hiện một bóng áo trắng, sắc mặt liền trầm xuống. Ta lập tức hất tay nàng ra, đẩy nàng về phía cửa.
"Cút đi, ta không muốn thấy ngươi." Ta quát.
Liễu Vân bị ta đẩy lảo đảo mấy bước, nụ cười cứng lại trên môi.
Nàng loạng choạng suýt ngã ra sau, may mà có một đôi tay vòng lấy eo nàng, đỡ nàng đứng vững.
"Thu Nhi, nàng đang làm gì vậy!" Tần Trần Việt trừng mắt nhìn ta.
Ta cười lạnh một tiếng: "Ngươi cũng cút đi."
Nói rồi, ta mạnh tay đóng sập cửa sổ.
Lờ mờ vẫn nghe được tiếng Tần Trần Việt an ủi Liễu Vân, giọng hắn mang theo đôi phần dỗ dành, nói gì đó về việc sẽ đi mua đồ cho nàng để nàng bớt sợ.
Liễu Vân mỉm cười, đáp rằng nàng đã có hẹn đi mua phấn son vào buổi chiều.
Tần Trần Việt chẳng mấy hứng thú với mấy chuyện này, liền mở túi tiền đưa cho nàng, viện cớ mình còn có việc, không thể đi cùng.
Vừa hay, ta cũng đang thiếu phấn son.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận