Nghe lão bản nói vậy, biểu cảm của Diệp Thu vẫn không hề thay đổi.
Trông cậu giống như một Tiểu Bạch non nớt, cái gì cũng không hiểu — một vẻ ngoài điển hình của người không biết thì không sợ!
"Chủ quán, có nhiều người đi vào sao?"
Diệp Thu thuận miệng dò hỏi.
"Nhiều, đương nhiên là nhiều!"
Lão bản chắc chắn gật đầu, rồi chỉ về phía những gia đình đang sống tạm trong các túp lều ngoài phố. Từng tốp người nối nhau đi đến.
Không ít trong số đó mặc trang phục của thợ săn mạo hiểm, mang theo đủ loại vũ khí!
"Nhìn mấy người kia đi, bọn họ gần như đều chuẩn bị tiến vào Cổ Thần phế tích. Có người đã vào nhiều lần rồi đấy!"
Nói xong, lão bản thở dài một hơi:
"Không biết lần này sẽ có bao nhiêu người... bỏ mạng đây?"
Diệp Thu tò mò hỏi:
"Đã nguy hiểm như vậy, sao họ vẫn cứ lao vào trong đó, để rồi chết?"
Lão bản đáp:
"Người chết vì tiền, chim chết vì mồi mà. Trong Cổ Thần phế tích, có thể có rất nhiều bảo vật quý giá! Ngay cả khu vực bên ngoài, đôi khi cũng có thể tìm được dược thảo trân quý!"
Đúng lúc này, con trai của lão bản đã bưng đồ ăn lên. Một đĩa thịt bò kho — màu sắc nhạt nhẽo, và một bình rượu đế đục ngầu, mùi rượu nồng nặc.
"Tiểu tử, nếu thật sự muốn vào trong đó, ta vừa hay có một cuốn sách nhỏ ghi lại thông tin liên quan đến Cổ Thần phế tích."
Lão bản ánh mắt lóe sáng, nhanh chóng lấy từ trong ngực ra một cuốn sách nhỏ đầy nếp gấp, chỉ có vài trang. Ông ta còn cẩn thận nhìn quanh như sợ ai đó thấy được.
Sau đó ghé sát vào Diệp Thu, hạ giọng nói:
"Cuốn sách này ghi lại một số khu vực nguy hiểm trong Cổ Thần phế tích, vài điều cần chú ý, và một ít thông tin về các loại quái vật bên trong..."
Diệp Thu lập tức dùng Thiên Mục quan sát:
Vật phẩm: Vô dụng sách
Thông tin: Mô tả những ảo tưởng của lão bản sống bằng lều về Cổ Thần phế tích. Thuộc loại tiểu thuyết có trí tưởng tượng phong phú.
Giá bán: 1 kim tệ.
"Ờm..."
Diệp Thu im lặng. Quả nhiên...
Không ai tự dưng tốt bụng muốn làm quen nếu không có mục đích!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/mat-the-toan-dan-thang-cap-ta-ve-toi-open-phia-truoc&chuong=115]
Diệp Thu giữ vẻ mặt bình tĩnh, hỏi:
"Lão bản, ngươi đã từng vào Cổ Thần phế tích sao?"
Vừa nói, cậu vừa nhấp một ngụm rượu gạo. Mùi vị quen thuộc như rượu nếp than ở Trái Đất, nhưng không ngọt mà đậm rượu hơn, uống xong thấy chát miệng. Ăn kèm với thịt bò kho vừa hay trung hòa lại.
Lão bản tỏ vẻ tiền bối, ra dáng khệnh khạng nói:
"Không phải ta khoe khoang chứ, hồi còn trẻ, ta thường xuyên ra vào Cổ Thần phế tích. Ta đã viết lại hết những gì từng chứng kiến vào cuốn sách này. Không ít người mua nó xong đều sống sót trở về! Chưa có ai chê trách gì cả!"
Diệp Thu thầm nghĩ:
"Người chết trong đó còn đâu sống mà chê trách..."
Tất nhiên, cậu không nói ra.
Đinh! Hệ thống thông báo nhiệm vụ:
Mua sắm một bản sổ tay của lão bản sống bằng lều.
Có tiếp nhận hay không?
Không hổ danh là trung tâm đại lục, nhiệm vụ ở đây thật sự quá nhiều!
Nhiệm vụ nào cũng được thông báo!
Diệp Thu lập tức định mua. Dù sao thì lão bản này cũng rất nhiệt tình.
Trong túi cậu hiện có hơn trăm vạn kim tệ, một kim tệ này đúng là chín trâu mất sợi lông, chẳng đáng nhắc tới.
Thế nhưng ngay lúc chuẩn bị trả tiền...
"Trương lão bản, lại đem cái cuốn truyện kia ra lừa người à?"
Một giọng nam trẻ vang lên.
Phía sau người này còn có một nam một nữ khác — trông cũng chỉ lớn hơn Diệp Thu một hai tuổi.
Diệp Thu lập tức dùng Thiên Mục:
Nhân vật: Hứa Minh Nham
Chức nghiệp: Cuồng chiến
Phó chức: Luyện Dược Sư
Cấp: 84
Nhân vật: Lưu Tín
Chức nghiệp: Phòng chiến
Cấp: 65
Nhân vật: Miêu Ngọc Nhi
Chức nghiệp: Chiến thuật đại sư
Cấp: 60
Nhìn thấy thông tin của ba người, Diệp Thu khẽ líu lưỡi:
"Ghê gớm thật!"
Hai người trẻ tuổi kia nhìn cũng chỉ hơn mình chút xíu, vậy mà đã đạt tới cấp hơn 60! Ở Trụ Tinh Thành, loại thực lực này đã là thiên tài rồi!
Còn Hứa Minh Nham, trông tuổi tác cỡ Từ Thường Âm hoặc Lý Đạt Mậu, vậy mà đã đạt tới cấp 84! Quá khủng!
Dù vậy, ở trung tâm đại lục... loại trình độ này mới là tiêu chuẩn bình thường.
"Hu... Hứa Chưởng Môn đến rồi!"
Lão bản vừa thấy ba người liền hoảng hốt, lập tức cúi đầu khom lưng, nịnh nọt chào đón.
Hứa Minh Nham xua tay cười ha hả:
"Đem rượu ngon, thức ăn ngon mang hết ra. Ngoài ra chuẩn bị cho ta 100 cân lương khô và 100 cân rượu nữa!"
"Vâng vâng..."
Lão bản vội vàng đi chuẩn bị.
Lúc này, Diệp Thu ôm quyền hướng Hứa Minh Nham nói:
"Đa tạ."
Dù đã biết lão bản chỉ là tên lừa đảo, nhưng người ngoài không biết điều đó. Hứa Minh Nham lên tiếng vạch trần, dù chỉ là tiện tay, nhưng vẫn là giúp cậu, nên cảm ơn là phải.
Hứa Minh Nham chỉ nhàn nhạt gật đầu, không có ý định trò chuyện với Diệp Thu.
Với hắn, chuyện vừa rồi chỉ là một cái nhấc tay — thậm chí chỉ là một trò tiêu khiển nhỏ. Hắn vừa liếc mắt đã nhìn ra, Diệp Thu chỉ là một tên cấp 30, còn chưa chuyển chức. Không đáng để hắn để tâm.
Không chỉ hắn mà đôi nam nữ đi theo cũng chẳng buồn liếc Diệp Thu một cái.
Rất nhanh sau đó, đồ ăn được mang lên.
Trong khi ăn, Lưu Tín lên tiếng:
"Sư phụ, con Bát Tí Chu Ma đó có thể phun ra một loại chất nhầy khiến người bị hòa tan. Đại sư huynh từng trúng chiêu, giờ vẫn hôn mê bất tỉnh, toàn thân thối rữa! Sư phụ nhất định phải giết nó, báo thù cho đại sư huynh!"
Miêu Ngọc Nhi cũng nói:
"Ngoài chất nhầy, con Bát Tí Chu Ma còn có thể triệu hồi ra một đám nhện ma nhỏ tấn công mọi người. May là lũ nhện con đó yếu xìu, chỉ cần đánh trúng yếu điểm là giết được ngay! Duy chỉ có con nhện lớn là khó đối phó. Nhưng lần này có sư phụ, chắc chắn sẽ diệt được nó!"
Hứa Minh Nham cười nhạt:
"Yên tâm đi, loại quái triệu hồi như vậy, chết trong tay ta không dưới mấy trăm con rồi!"
Mọi người đều biết, quái vật hệ triệu hồi là yếu nhất, chỉ là xử lý phiền toái hơn mà thôi.
Một bên, Diệp Thu nghe cuộc trò chuyện mà chớp mắt không ngừng.
Bát Tí Chu Ma?! Bạn cũ rồi!
Hơn nữa, nó đâu phải quái triệu hồi gì đâu!
Ba người này...
Nguy rồi!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận