« Đinh! Ngài thu được Vân Hi Nhi tặng cho: Sinh mệnh bé con *1. »
« Sinh mệnh bé con (truyền thuyết cấp): Nắm giữ 100 vạn HP. Trói buộc sau khi sử dụng, có thể thay người bị trói chặn lại mọi loại công kích tổn thương (bao gồm cả công kích thường, kỹ năng hay đạo cụ) cho đến khi giá trị HP của Sinh mệnh bé con giảm về 0. (Chú thích: Chỉ cần HP chưa tụt xuống 0 hoàn toàn, vật phẩm này vẫn có thể được chữa trị và khôi phục như bình thường). »
"Vậy mà là truyền thuyết cấp đạo cụ -- Sinh mệnh bé con?!"
Hai mắt Diệp Thu tỏa sáng.
Cái đồ chơi này.
Nhìn qua thì không bằng vật phẩm "Phục sinh". Nhưng mà.
Trong hoàn cảnh đặc thù nào đó.
Thứ này có khi còn hữu dụng hơn cả vật phẩm phục sinh! Diệp Thu nhớ tới.
Có một khu vực quái vật, bắt buộc phải có ít nhất 100 vạn HP mới có thể tiến vào! Bởi vì nơi đó có pháp tắc trấn giữ.
Một đòn công kích. Vừa vặn 100 vạn sát thương! Muốn đi vào.
Phải chịu qua một kích của pháp tắc! Nếu sống sót.
Tự nhiên có thể tiến vào thoải mái! Nhưng mà.
100 vạn HP! Đừng nói người chơi khác, ngay cả Diệp Thu.
Với chỉ số HP của hắn.
Cũng chỉ tương đương người chơi cấp 60 bình thường! Nhưng thực tế.
Sinh mệnh giá trị của hắn nhiều lắm cũng chỉ hơn 10 vạn điểm! Chỉ bằng một phần mười so với yêu cầu 100 vạn HP! Bởi vậy.
Ngay cả người chơi cấp 100, e rằng cũng đừng mơ tưởng bước vào!
Cho dù có kỹ năng "Phục sinh".
Cũng chỉ để lại thêm vài cỗ thi thể trên mặt đất mà thôi! Pháp tắc chính là pháp tắc.
Ngươi có thể phục sinh.
Nhưng vào được hay không thì vẫn là không được! Hơn nữa.
Những nơi có pháp tắc bảo hộ kiểu này. Thực sự rất nhiều!
Không có thủ đoạn đặc biệt. Chỉ có mỗi kỹ năng "Phục sinh" thì chẳng có ích lợi gì!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/mat-the-toan-dan-thang-cap-ta-ve-toi-open-phia-truoc&chuong=230]
"Cái này... Đưa cho ta?"
Diệp Thu hồi lâu mới lấy lại tinh thần.
Trừng mắt nhìn Vân Hi Nhi đang cắm cúi ăn cay đến mức rơi nước mắt nhưng vẫn không ngừng lại!
Nghe vậy, Vân Hi Nhi chỉ xua tay.
Một dáng vẻ hào phóng: "Đưa ngươi, đừng hỏi nhiều."
"Đây vốn là thứ thành chủ phụ thân đưa cho ngươi dùng để bảo mệnh, ở chỗ ta thì không thích hợp."
Diệp Thu ngoài miệng nói vậy.
Nhưng ngay lập tức đã buộc trói vật phẩm lên người.
Không còn cách nào.
Tính cách hắn vốn vậy.
Tuy hơi ngại khi lấy đồ của người khác. Nhưng cũng phải tập quen dần!
Da mặt phải dày thêm một chút!
Vân Hi Nhi liếc nhìn Diệp Thu một cái, định mở miệng nói.
Rằng bản thân chỉ hoạt động trong nội thành Trụ Tinh Thành, không đi ra ngoài, gần như sẽ không gặp nguy hiểm, cho nên thứ như « Sinh mệnh bé con » căn bản cũng không cần dùng tới! Nhưng mà.
Trong đầu nàng lại nhớ tới chuyện đã xảy ra trên Lưu Vân Sơn thời gian trước.
Mình đã bị nhân tộc từ vực ngoại khi dễ như thế nào! Trong lòng lập tức.
Không muốn nói nhiều nữa. Chỉ hừ lạnh một tiếng. Tỏ vẻ lạnh nhạt với Diệp Thu!
Diệp Thu lại chẳng tức giận. Dù sao nàng cũng là con gái thành chủ, địa vị cao quý. Có chút tính tình thì đã sao?
Nếu không phải bên cạnh còn có Từ Thường Âm.
Hắn thật sự muốn ôm lấy bắp đùi Vân Hi Nhi, nhận làm mẹ nuôi! Một phú bà như thế này!
Lại còn rộng rãi hào phóng.
Đi đâu mới tìm được chứ?!
"Làm... Ách, Thiếu Thành Chủ đã nhất quyết tặng ta, vậy ta cũng không khách khí nữa."
Diệp Thu vừa nói, vừa lấy điện thoại ra.
Vân Hi Nhi mở to mắt nhìn, ngay sau đó liền kinh ngạc.
Chỉ thấy Diệp Thu dùng lực bóp chặt. Chỉ nghe "Két" một tiếng. Điện thoại đã vỡ nát thành đống phế thải! Vân Hi Nhi hoàn hồn, cuối cùng chỉ nhẹ giọng nói: "Được."
Nàng còn gật đầu, tỏ vẻ hài lòng. Nhưng nàng lại không biết.
Trong điện thoại vốn còn có thể sao chép video, dữ liệu vẫn nằm trong thẻ nhớ.
Điện thoại hỏng đâu có nghĩa video biến mất! Đúng là mẫu thức không gạt ta! Một bên.
Từ Thường Âm nhìn cả hai với vẻ quái dị. Không hiểu họ đang làm gì.
Nhưng trực giác nói cho nàng biết giữa hai người này chắc chắn đã có chuyện xảy ra!
"Đúng rồi Thiếu Thành Chủ!"
Diệp Thu chợt nhớ ra điều gì, lập tức nói với Vân Hi Nhi: "Ngài đã hào phóng như thế, ta cũng không thể keo kiệt! Ta sẽ tặng ngài một phần đại lễ!"
"Ồ?"
Nghĩ đến việc Diệp Thu đã phá hủy cái hộp đen có thể phát hình ảnh kia.
Ấn tượng của nàng với hắn cũng tốt lên một chút. Chỉ một chút thôi!
Giờ lại nghe Diệp Thu nói muốn tặng lễ vật, nàng lập tức cảm thấy hiếu kỳ.
Dù sao nàng cũng là con gái thành chủ Trụ Tinh Thành, cái gì mà chẳng có?
Ngay sau đó.
Chỉ nghe Diệp Thu nói: "Bên ngoài phải chăng luôn có người lén cười nhạo Thiếu Thành Chủ?"
Khuôn mặt xinh đẹp của Vân Hi Nhi lập tức sụp xuống, lạnh giọng: "Ngươi muốn nói gì?"
Từ Thường Âm vội vàng hòa giải: "Người ngoài không biết toàn cảnh, chỉ suy đoán lung tung mà thôi!"
Nhưng điều này cũng chứng minh.
Câu hỏi của Diệp Thu quả thật là sự thật!
Diệp Thu tiếp tục: "Ta muốn tặng cho Thiếu Thành Chủ đại lễ, chính là thay đổi hình tượng của Thiếu Thành Chủ trong mắt mọi người!"
...
Hắn hiểu rõ. Với thân phận của Vân Hi Nhi, muốn gì đều có!
Trừ phi hắn mang ra những thứ như Kiếm Ý, Thiêu Mệnh Thiên Hỏa, Tinh Thần Nguyên Hạch, Tiên Dược… thì mới coi là đại lễ.
Còn ngoài ra.
Những gì hắn có trên người, phụ thân thành chủ đều dư sức lấy ra được! Cho nên.
Phải mở ra một lối riêng!
Mặt khác.
Đối mặt với sự hào phóng vừa rồi của Vân Hi Nhi, Diệp Thu càng phải tận dụng để ràng buộc nàng lại, gia tăng thiện cảm giữa hai bên!
Tùy tiện đưa một món truyền thuyết cấp đạo cụ, NPC trong toàn bộ Thí Luyện Chi Địa cũng hiếm thấy như vậy!
"Tiếp tục!"
Vân Hi Nhi nghe xong, sắc mặt nghiêm túc hẳn.
Ngay cả món sách bò yêu thích nhất cũng quên không gắp lên khỏi nồi lẩu kịp thời.
"Trước tiên ăn sách bò đi."
Diệp Thu tốt bụng nhắc nhở.
"A nha..."
Vân Hi Nhi vội vàng gắp sách bò đã nấu già ra ăn.
Bỏng đến mức phải thổi liên tục.
Diệp Thu lúc này mới tiếp tục: "Đầu tiên, ngươi cần dùng tiền để mua lại phần lớn dược vật trị liệu trong Trụ Tinh Thành!"
"A?"
Vân Hi Nhi nuốt đồ ăn xuống, nghi hoặc hỏi: "Tại sao?"
Ngay cả Từ Thường Âm cũng kinh ngạc.
Diệp Thu dĩ nhiên không thể nói thật rằng hắn là người trùng sinh, biết chẳng bao lâu nữa sẽ có giặc cướp tiến đánh Trụ Tinh Thành, đến lúc ấy.
Người bị thương vô số.
Dược trị liệu khan hiếm.
Cho nên.
Hắn chỉ nói thẳng: "Đừng hỏi nhiều, cứ làm theo lời ta là được!"
Vân Hi Nhi vẫn không nhịn được hỏi: "Nhưng tại sao chỉ mua một bộ phận?"
Diệp Thu thật sự khó giải thích.
Dù sao.
Muốn có người làm người tốt.
Thì cũng phải có kẻ đóng vai ác! Để lại một phần dược trị liệu.
Chính là để cho bọn đầu cơ, kiếm lời trong chiến loạn kia mua! Đến lúc đó.
Bọn chúng nâng giá thuốc lên cao. Còn bên phía Vân Hi Nhi.
Thì có thể phát miễn phí số dược vật đã dự trữ từ trước. Hai bên đối chiếu.
Thanh danh chẳng phải tự nhiên sẽ nổi lên sao?! Vì vậy.
Diệp Thu chỉ lắc đầu: "Đã bảo cứ làm theo ta, đừng hỏi nhiều."
"Nha..."
Vân Hi Nhi bất mãn hừ một tiếng. Thái độ kiểu gì vậy chứ!
Diệp Thu thì tiếp tục: "Ngoài ra, việc mua dược trị liệu này, ngươi có thể nhờ người khác làm giúp, tuyệt đối không được tự mình ra mặt! Nhất định phải nhớ kỹ! Phải hoàn thành việc này trong im lặng, không để ai phát hiện!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận