Rất nhanh.
Hai bên liền hoàn thành giao dịch. Một bên trả tiền. Một bên đưa tọa độ. Sau đó tách ra. Tào Phàm thẳng tắp nhìn chằm chằm Diệp Thu.
Giống như là cảnh cáo, hắn nói: "Tọa độ này, ngoài Ninh gia huynh muội và ta biết, thì chỉ có thêm ngươi! Cho nên, nếu sau này có người khác biết tọa độ, ta chắc chắn sẽ cho rằng chính ngươi hai lần đầu cơ trục lợi tọa độ!"
Diệp Thu đang xem thời gian nhiệm vụ. Chỉ còn lại 1 giờ. Hắn cảm thấy.
Mình có thể đi giao nhiệm vụ! Sau đó nghe được lời Tào Phàm.
Liền ngẩng đầu nói: "Ta cũng không có hứng thú làm mấy chuyện nhàm chán như vậy."
"Không hứng thú thì tốt nhất."
Tào Phàm cười lạnh một tiếng. Liền dẫn người quay đi. Chờ Tào Phàm cùng đám người rời đi.
Ninh Tình Nguyệt mới lên tiếng: "Đại lão, vì sao ngươi không lấy 50 vạn tiền mặt, mà lại muốn 2000 vạn kim tệ a?"
Hiện tại giá trị kim tệ ngày càng giảm.
2000 vạn kim tệ nhìn qua thì rất nhiều. Nhưng khi đổi ra tiền mặt thì kém xa!
Diệp Thu nhún vai, nói: "Lười đổi đi đổi lại, hơn nữa muốn đổi cũng chưa chắc đã tìm được người nắm giữ nhiều kim tệ như vậy để bán, tóm lại rất phiền phức, ta không muốn làm."
Ninh Tình Nguyệt gật đầu, rồi nhắc nhở: "Đại lão, Tào Phàm là kẻ lòng dạ hẹp hòi, sau này ngươi nên tránh xa hắn, có thể tránh thì cứ tránh!"
Diệp Thu kinh ngạc hỏi: "Sao? Hắn còn có thể tìm tới ta ngoài đời thực hay sao?"
Ninh Tình Nguyệt rất khẳng định gật đầu: "Tên Tào Phàm này chơi với ca ta khá thân, trước đây từng chơi LOL chung, hắn chửi người ta, người ta cãi lại một câu, hắn liền dùng tiền thuê người đi đánh, sau đó còn tìm người ngoài đời, cho đối phương một trận, cuối cùng lại dùng tiền khiến người ta phải im miệng!"
Nói xong.
Nàng nhìn Diệp Thu với ánh mắt mang theo vài phần đồng tình cùng thương hại. Từ thái độ của vị đại lão này đối với "tiền" mà xem.
Trong nhà có lẽ rất nghèo.
Có thể chỉ là một người bình thường! Hơn nữa.
Chọn kim tệ giá trị thấp thay vì tiền mặt giá trị cao, chứng tỏ hắn là kiểu người nhát gan, sợ phiền phức!
Nói chung.
Đừng nhìn ngoài miệng Ninh Tình Nguyệt còn gọi "Đại lão". Thực ra trong lòng nàng đã không còn coi trọng nữa! Chỉ tiếc tọa độ kia.
Dù nàng cùng ca ca hiện tại chưa đánh lại được Boss bên trong. Nhưng cũng không đến mức phải bán rẻ như vậy!
Đương nhiên.
Bán thì bán rồi.
Chỉ có thể nói, ngã một lần thì khôn hơn. Về sau sẽ không dễ tin tưởng mấy cái gọi là đại lão nữa!
Còn việc tại sao Diệp Thu lại có thể có thư phòng riêng trong Kiếm Tông? Có lẽ là nhờ vận khí.
Trên đời này.
Chưa bao giờ thiếu người có vận khí tốt! Như nàng cùng ca ca. Từng ở Tân Thủ thôn gặp được cơ duyên cực kỳ hiếm có.
Nhưng từ khi vào thành thị lớn.
Hai huynh muội liền không còn may mắn như vậy nữa!
Rốt cuộc cũng chưa từng gặp lại một NPC thần bí như ở Tân Thủ thôn! Đúng lúc này.
Trong đám đông bỗng có xôn xao náo nhiệt.
"Ngọa tào! Mỹ nữ a!"
"Không phải người chơi, là NPC!"
"Hình như là con gái của thành chủ Trụ Tinh Thành!"
"Đúng, chính là nàng!"
"Thật sự quá đẹp!"
"Khí chất này, vóc dáng này, dung mạo này… chậc chậc, so với minh tinh ngoài đời còn đẹp gấp trăm lần!"
"Trong trò chơi hình như có thể cưới NPC!"
"Không chỉ cưới, còn có thể song tu sinh con nữa!"
"Thật hay giả?!"
"Khó lắm, cực kỳ khó…"
Xung quanh người chơi náo động.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/mat-the-toan-dan-thang-cap-ta-ve-toi-open-phia-truoc&chuong=220]
Ninh Tình Nguyệt cũng theo ánh mắt mọi người nhìn sang. Chỉ một thoáng.
Đôi mắt nàng liền sáng rực!
Bản thân nàng cũng được coi là một tiểu mỹ nữ. Điều này không cần nghi ngờ.
Nhưng so với hai người kia trước mắt. Nàng lập tức cảm thấy bị áp đảo hoàn toàn!
Trong đó, một nữ tử áo trắng như tuyết, mái tóc đen tung bay, sau lưng đeo trường kiếm, tay áo phấp phới theo gió, tựa như kiếm tiên tử có thể ngự kiếm bay lên bất cứ lúc nào!
Nữ tử còn lại mặc váy màu lam nhạt, toàn thân toát ra vẻ thánh khiết, không dính bụi trần, nhưng lại cho người khác cảm giác vô cùng thân cận, linh động mà yên tĩnh, một cái nhíu mày một nụ cười cũng có thể câu mất hồn phách người ta!
Nhìn xong.
Ninh Tình Nguyệt bỗng cảm thấy tự ti. Lúc này.
Có người chơi chủ động tiến lại gần.
Muốn giao lưu với hai mỹ nữ NPC! Từng người đem hết vốn liếng ra khoe.
Nào là lời đường mật, nào là đạo lý đối nhân xử thế, đều thi nhau thể hiện! Nhưng.
Hai mỹ nữ NPC vẫn thủy chung giữ khoảng cách, đặc biệt là nữ tử áo trắng đeo trường kiếm.
Nàng vung tay một cái.
Một luồng sóng khí bùng phát. Khiến cả đám người chơi bị hất bay ra ngoài!
Thấy cảnh này.
Những người chơi định tiến lên cũng lập tức dừng bước. Bao gồm cả Ninh Tình Nguyệt. Nàng vốn cũng muốn thử xem.
Xem có thể hay không rút ngắn khoảng cách với một NPC. Nếu được NPC cấp cao giúp đỡ.
Nàng chắc chắn có thể thăng cấp nhanh hơn!
...
...
"Ai, mấy nữ NPC trong game này đúng là khó công lược! Gần như không thể tăng độ thiện cảm!"
"Đúng vậy, càng xinh đẹp thì càng khó lại gần!"
"Thôi, vẫn nên đi tìm NPC nam cho dễ!"
"Ta cũng thích tìm NPC nam hơn!"
Đám người chơi dần dần tản đi. Sau một thời gian chơi game, bọn họ cũng hiểu được quy tắc cơ bản. Trong trò chơi này.
Không thể coi như game online thông thường. Mà phải coi nó như một thế giới chân thực!
Phải coi NPC như những người tồn tại thật sự! Thực tế cũng đúng là như vậy!
Mỗi NPC đều có quỹ tích sinh mệnh riêng! Giống như người thật không khác gì!
Thậm chí.
Còn thông minh, lý trí, và có tình cảm hơn nhiều người thật!
"Không có việc gì, ta đi trước đây!"
Diệp Thu cũng đã thấy hai người. Mà hắn vừa hay đều biết!
Một người là mỹ nữ Từ Thường Âm.
Một người là con gái thành chủ Trụ Tinh Thành, Vân Hi Nhi! À.
Trong điện thoại Diệp Thu còn giữ chứng cứ Vân Hi Nhi "sát hại" mấy người! Đây cũng là một trong những lá bài tẩy cuối cùng của hắn.
Vạn nhất.
Nếu Lý Đạt Mậu thật sự sống lại.
Hắn sẽ đưa video này ra làm bằng chứng! Khi đó.
Cho dù Vân Hi Nhi vô tội. Cũng sẽ bị nghi ngờ! Hơn nữa, với thân phận đặc thù của nàng.
Cái nồi này chắc chắn nàng phải gánh! Dù sao có cha là thành chủ, ai dám động tới nàng?! Bất quá.
Vẫn nên tránh mặt thì hơn! Diệp Thu không muốn rước thêm phiền phức!
Cho nên hắn liền định nhanh chóng rời đi! Ninh Tình Nguyệt nghe tiếng Diệp Thu. Lúc này mới thu hồi ánh mắt.
Nói với hắn: "Được, vậy tạm biệt."
Vẻ mặt và giọng nói đã không còn nhiệt tình như trước. Bởi vì.
Lúc này Diệp Thu.
Không còn phù hợp với hình tượng "đại lão" trong lòng nàng nữa! Diệp Thu vừa mới đứng dậy.
Thì.
Trên người Vân Hi Nhi không biết có bảo bối gì. Ngay lập tức.
Ánh mắt nàng liền liếc tới.
"Là hắn!"
Vân Hi Nhi vội vàng kéo tay Từ Thường Âm. Chỉ thẳng về phía Diệp Thu.
Từ Thường Âm cũng lập tức nhìn theo. Và chỉ một cái liền nhận ra Diệp Thu.
"Diệp sư đệ!"
Nàng vui mừng vẫy tay chào.
Nhanh chóng bước tới.
Cảnh tượng này.
Khiến xung quanh trong nháy mắt trở nên tĩnh lặng!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận