Trừ phi ngươi có thực lực mạnh đến mức.
Làm cho cả Thần Hạ vương triều đều phải khuất phục! Vậy mới có ngoại lệ! Mà ngoại lệ này. Chính là năm đó Nhân Hoàng! Ngoài ra. Không có ai khác! Bởi vậy.
Danh ngạch tham gia Thiên Tài Chiến vô cùng trân quý. Điều này không cần nói cũng biết! Có người sớm dùng đến, cuối cùng hối hận không kịp! Có người thì giữ lại đến nay.
Luôn tìm kiếm thiên tài lợi hại hơn, qua tầng tầng sàng lọc, tầng tầng thử thách! Nhưng.
Vẫn không hài lòng!
Hàn Văn Thanh chính là loại người sau này. Nhiều năm qua.
Ông luôn tìm kiếm một thiên tài yêu nghiệt trong truyền thuyết! Trước đó từng tìm hai người.
Nhưng.
Cuối cùng đều không hợp ý. Cho đến khoảng hai mươi năm trước.
Ông gặp được một kẻ bị bỏ rơi – Doãn Thời Tiết. Lúc đó mới cảm thấy hài lòng! Về sau.
Doãn Thời Tiết trưởng thành, càng phù hợp mong đợi của ông. Sự hài lòng ấy tự nhiên biến thành thiên vị!
Doãn Thời Tiết nghe thấy sư phụ Hàn Văn Thanh hỏi.
Trong lòng hắn nhất thời rơi vào trầm mặc. Đúng vậy.
Cho dù hắn có được danh ngạch, liệu có thể đoạt được đệ nhất không? Đây chính là Thiên Tài Chiến! Bao năm qua.
Toàn bộ thiên tài của Thần Hạ vương triều đều tụ hội một chỗ! Tất cả thiên tài tham gia.
Tuổi lớn nhất cũng chỉ có 30. Trận đấu này.
Chỉ cho phép người dưới 30 tuổi tham gia! Vượt quá 30 tuổi.
Sẽ bị loại trực tiếp! Bởi vậy.
Trong quá trình tuyển chọn.
Người ta phải luôn chú ý đến tuổi tác của thiên tài. Không thể để đến khi thi đấu.
Tuổi vượt qua 30 thì coi như uổng phí! Nhưng.
Vẫn có người cố tình chạm ngưỡng.
Chuyên tìm thiên tài 30 tuổi tham dự!
Tất nhiên những kẻ tham gia thịnh hội này, đều là thiên tài cực kỳ lợi hại.
Tuổi càng lớn một chút.
Thì kinh nghiệm càng nhiều, càng thêm mạnh mẽ! Đây không phải chuyện giả tưởng.
Mà đã từng thực sự xảy ra!
Chuyện này có thể truy cứu từ mấy trăm năm trước! Khi ấy.
Mọi người đều tìm thiên tài để bồi dưỡng. Nhưng có một người.
Đã lợi dụng chênh lệch tuổi tác.
Để bù đắp cho sự thua kém về thiên phú! Cuối cùng.
Trong một lần Thiên Tài Chiến năm đó.
Người đó trực tiếp đoạt quán quân, chiếm lấy hạng nhất! Và kẻ đó.
Chính là thành chủ Thương Nguyên Thành hiện nay! Lúc trước.
Đối phương cũng chỉ là một kẻ hơi có chút danh tiếng. Nhưng sau Thiên Tài Chiến.
Hắn giành phần lớn phần thưởng. Chỉ trong vài năm ngắn ngủi.
Đẳng cấp, thực lực, địa vị… tất cả đều tăng vọt!
Cuối cùng còn nhảy vọt trở thành đứng đầu một thành! Có tiền lệ đó.
Về sau tự nhiên người khác cũng học theo! Điều này dẫn đến.
Người tham gia Thiên Tài Chiến sau đó. Tuổi tác đều gần 30! Không còn cách nào khác. Ngươi không làm vậy thì người khác cũng làm! Mà sự thật chứng minh. Ai có thể đi tới tận cuối cùng.
Trên cơ bản đều là thiên tài gần 30 tuổi! Còn những kẻ hai mươi mấy tuổi.
Thậm chí chỉ mới mười mấy tuổi mà đạt tới cảnh giới yêu nghiệt. Vẫn không thể so sánh nổi!
Tuổi tác.
Thật sự có thể bù đắp sự khác biệt về thiên phú!
"Ngươi đã biết rõ…"
Hàn Văn Thanh nhìn Doãn Thời Tiết còn do dự, liền chậm rãi nói: "Ngươi xem thử những ai sẽ tham dự? Bọn họ thiên phú thế nào? Tuổi tác bao nhiêu?"
"Mà ngươi…"
"Năm nay mới hai mươi ba tuổi, hoàn toàn không cần gấp gáp như vậy!"
Đây đều là lời thật lòng.
Doãn Thời Tiết hít sâu một hơi. Tâm tình mới bình ổn lại đôi chút. Đúng vậy.
Hắn còn rất trẻ!
Không cần gấp gáp như vậy! Chờ tới gần 30 tuổi.
Sư phụ nhất định sẽ giao cho hắn danh ngạch Thiên Tài Chiến! Trong lòng Doãn Thời Tiết nghĩ vậy.
Nhưng.
Trong lòng hắn vẫn thấp thỏm.
Hắn lo sợ.
Lo trên con đường trưởng thành sẽ xuất hiện thiên tài yêu nghiệt khác.
Giống như hai đệ tử thân truyền trước đây của sư phụ. Ban đầu.
Cũng được coi trọng vô cùng.
Thậm chí từng có cơ hội nhận danh ngạch Thiên Tài Chiến! Nhưng cuối cùng.
Cả hai đều không được chọn! Đến gần 30 tuổi.
Vẫn không có được danh ngạch!
Hắn sợ mình cũng sẽ đi vào vết xe đổ ấy!
Hàn Văn Thanh không biết suy nghĩ trong lòng Doãn Thời Tiết. Ông chỉ nói ra lời thật tâm: "Ngươi chỉ cần từng bước cố gắng trưởng thành, đến 29 tuổi, ta sẽ trao cho ngươi danh ngạch Thiên Tài Chiến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/mat-the-toan-dan-thang-cap-ta-ve-toi-open-phia-truoc&chuong=226]
Khi đó, ngươi nhất định sẽ vượt xa đồng lứa! Hiện tại… còn quá sớm!"
Doãn Thời Tiết gật đầu. Nhưng trong đầu lại rối loạn. Vì sao?
Một kẻ Nhân Tộc ngoài vực kia lại lập tức có danh ngạch tham gia Thiên Tài Chiến! Còn hắn.
Lại phải chờ đợi!
Hắn biết rõ.
Quá trình chờ đợi này vô cùng thấp thỏm, vô cùng dày vò! Bởi vì trên con đường trưởng thành.
Có quá nhiều điều không chắc chắn! Thiên tài, yêu nghiệt trong dòng sông lịch sử. Thiếu sao?
"Đương nhiên."
Hàn Văn Thanh lại nói: "Nếu ngươi tin rằng bản thân có thể đạt thành tích tốt trong Thiên Tài Chiến, không cần đệ nhất, chỉ cần lọt vào top mười, ngươi có thể đến tìm ta để nhận danh ngạch tham gia!"
Lời này vừa thốt ra.
Ánh mắt Doãn Thời Tiết lập tức sáng lên! Tâm tình căng thẳng cũng được thả lỏng đôi chút!
Tháp cao.
Tầng thứ chín.
Diệp Thu đi theo sau lưng Tống Nhiễm.
Tiến vào một mật thất kín đáo, đầy những hoa văn bí ẩn. Vừa bước vào.
Một luồng khí lạnh ập đến. Trước mắt.
Là một mảng trắng xóa!
Đó là Linh Đường trắng muốt!
Chỉ có duy nhất một cỗ quan tài màu đen đặt ở giữa! Diệp Thu nhìn thấy cảnh tượng này…
Vô thức nuốt nước bọt.
"Cái bà già này định làm gì?!"
Trong lòng hắn dù đã chắc chắn rằng chuyện chưa bại lộ. Nhưng trong hoàn cảnh thế này.
Vẫn khiến hắn rùng mình, vô cùng khó chịu.
Nhưng.
Diễn kịch thì phải diễn cho trọn!
"Đây… đây chính là đại ca mà ta chưa từng gặp mặt sao?!"
Diệp Thu lập tức ép ra vài giọt nước mắt.
Nhào lên quan tài, khẽ vuốt nhẹ.
Thì thầm: "Tại sao ta lại có một loại cảm giác thân thiết, gần gũi đến vậy? Giống như… trong này nằm chính là người thân của ta!"
«Đinh! Tống Nhiễm đối với ngươi hảo cảm tăng lên 103 điểm.»
Hệ thống nhanh chóng truyền đến âm thanh nhắc nhở. Lúc này.
Diệp Thu hoàn toàn yên tâm. Trước đó. Trên đường đến đây.
Tống Nhiễm đã không ít lần nhắc đến đứa con trai Vương Liên Phi của bà. Còn nói.
Nhìn thấy Diệp Thu như nhìn thấy nhi tử của bà.
Cho nên Diệp Thu mới nhào lên quan tài, gọi một tiếng "Đại ca"! Lúc đầu ánh mắt Tống Nhiễm lạnh lùng sắc bén.
Nhưng lúc này.
Nhìn thấy Diệp Thu bày ra vẻ mặt chân thành. Biểu cảm của bà lập tức dịu lại. Theo bản năng.
Đưa tay.
Khẽ vuốt đầu Diệp Thu, như đang an ủi!
Diệp Thu thừa cơ, dụi dụi mắt. Quay đầu.
Một vẻ mặt chân thành nói: "Nữ Bồ Tát, từ nay về sau con sẽ làm nhi tử của ngài, phụng dưỡng ngài đến cuối đời!"
Lời này vừa ra.
Bàn tay đang vuốt ve của Tống Nhiễm thoáng cứng lại. Một lúc sau.
Bà mới nở nụ cười nhạt, trong mắt còn ẩn chứa lệ quang. Diệp Thu quan sát, cảm thấy quả nhiên đã thành công!
Hắn liền xoay người, ôm lấy eo nhỏ của Tống Nhiễm, đầu tựa vào bụng bằng phẳng của bà, gọi một tiếng: "Nương!"
Mí mắt Tống Nhiễm khẽ run rẩy.
Đôi môi khẽ mở, khẽ nhúc nhích nói: "Ấy…"
«Đinh! Tống Nhiễm đối với ngươi hảo cảm tăng lên 120 điểm.»
«Đinh! Ngươi cùng Tống Nhiễm đạt tới quan hệ ‘Mẫu tử’: +10000 danh vọng.»
Diệp Thu cọ sát người trên thân Tống Nhiễm.
Cảm giác rất thoải mái.
Chỉ là có chút lạnh. Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại.
Chuyện này chẳng phải gọi là "Nhận trộm làm mẫu" sao? Hay là… nhận trộm làm nương đây?
Ánh mắt hắn lại liếc sang quan tài bên cạnh của Vương Liên Phi.
Trong lòng lại dâng lên một loại cảm giác kỳ quái, như đang "phạm tội trước mặt góa phụ"! Thật sự kỳ lạ!
Sau khi "mẹ con" vuốt ve an ủi một hồi. Tống Nhiễm đỡ Diệp Thu dậy.
Sau đó lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, nói: "Tiếp theo, ta sẽ cho ngươi một vật. Có thể nhận được lợi ích bao nhiêu, hoàn toàn dựa vào chính ngươi. Vi nương không thể giúp được nhiều hơn."
Tâm tình của bà đã tốt hơn rất nhiều.
Trước đó vì mất con mà đau khổ tột cùng.
Bây giờ lại có thêm một đứa con mới.
Tự nhiên phần nào bù đắp khoảng trống và nỗi đau trong lòng.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận