Diệp Thu nhanh chóng liệt kê các nhiệm vụ trong đơn, sau đó giao lại cho Triệu Hàm Yên.
Đây cũng là cách để anh ghi nhớ rõ từng nhiệm vụ:
Ví dụ như thu thập 5 viên ngư châu, 10 bình dịch thể của chồn hoang, 10 khối chất keo Thiết Thụ…
Số lượng nhiệm vụ rất nhiều, lại cực kỳ rườm rà.
Diệp Thu không có đủ thời gian và tinh lực để tự mình hoàn thành hết.
Thế là anh quyết định để Triệu Hàm Yên đi thu thập vật phẩm nhiệm vụ thay.
Sau đó giao lại cho anh.
Bằng cách này, Diệp Thu chỉ cần cầm sẵn các vật phẩm nhiệm vụ đó, đến nơi nhận nhiệm vụ là có thể hoàn thành ngay.
Phần thưởng nhận được—những trang bị mà anh không dùng tới—thì lại đưa ngược cho Triệu Hàm Yên.
Đúng là một mũi tên trúng hai đích!
Mà Triệu Hàm Yên bên này thì lại vô cùng cảm kích, trong lòng chỉ biết cảm ơn Diệp Thu đã “tạo điều kiện” cho cô có nhiệm vụ để làm.
Sau khi tiễn Triệu Hàm Yên đi, trời cũng đã bắt đầu tối.
Diệp Thu chuẩn bị xuống mạng (log out), chuẩn bị vài món vật phẩm có uy lực mạnh để dùng đối phó với đám yêu ma ngoại vực—mà cụ thể là Phân Liệt Ma.
Ví dụ như: bình thiêu đốt!
Ngay khi vừa thoát khỏi trò chơi, bên tai Diệp Thu đã vang lên tiếng huyên náo.
Lúc này anh vẫn còn đang ngồi trong xe của Tô bá.
Ánh mắt vừa chuyển ra ngoài cửa sổ, Diệp Thu lập tức nhìn thấy:
Tô bá đang đứng đối mặt với một nhóm bảo vệ, kích động hét lớn gì đó.
Không xa đó là một phóng viên và một quay phim, đang đứng từ xa nhìn lại, không dám đến gần.
“Đập cái gì đập! Lại đập nữa thì cái máy quay đó cũng cho tụi mày đập luôn đấy!” – Một tên bảo vệ tay cầm dùi cui kim loại chỉ thẳng vào hai người ký giả, giọng đầy uy hiếp.
“Chúng tôi là phóng viên hợp pháp của đài truyền hình, các người không thể...” – Nữ phóng viên còn rất trẻ, trông như một sinh viên vừa tốt nghiệp, đang làm thực tập sinh.
Giọng cô run run, ánh mắt đầy lo lắng, sợ hãi.
Còn chưa nói hết câu...
Bốp!
Chiếc máy quay đã bị một tên bảo vệ giật lấy, rồi ném mạnh xuống đất.
Linh kiện bắn tung tóe, vỡ tan!
“Các người… các người…”
Nữ phóng viên sợ tới mức suýt bật khóc.
Người quay phim bên cạnh vừa giận vừa sợ, vội nhặt lại máy quay.
May mà chất lượng còn khá tốt, máy vẫn có thể hoạt động được.
Tô bá thấy tình hình ngày càng nghiêm trọng, liền lao tới, giữ lấy đám bảo vệ, hét lớn:
“Giữa tôi và các người có mâu thuẫn, không liên quan gì đến phóng viên cả!”
Lúc này, một tên quản lý đại lý xe, mặc vest bóng lộn, bước ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/mat-the-toan-dan-thang-cap-ta-ve-toi-open-phia-truoc&chuong=42]
Gã ngẩng cao đầu, mặt mũi đầy kiêu ngạo, lạnh lùng nói:
“Tô tiên sinh, là ngài không đúng. Đây rõ ràng là mâu thuẫn cá nhân, vậy mà còn gọi phóng viên tới gây chuyện?”
Tô bá tức giận:
“Anh nghĩ tôi muốn nhờ phóng viên làm lớn chuyện sao? Đã một năm rồi, từ khi tôi thanh toán toàn bộ số tiền để mua xe bên các người! Đến giờ, ngay cả cái bóng xe cũng chưa thấy đâu!”
Tên quản lý cười khẩy:
“Không phải chúng tôi đã nói rõ rồi sao? Xe vẫn đang trên đường vận chuyển, là do gặp bão trên biển nên bị trì hoãn. Chuyện thường thôi mà?”
Tô bá tức muốn hộc máu:
“Một năm trước các người cũng nói câu đó! Tôi bỏ ra 5–60 vạn, mà chỉ nghe đúng một câu này suốt năm trời! Bây giờ tôi không cần xe nữa, chỉ muốn lấy lại tiền thì các người lại không trả! Vậy khác gì lừa đảo trắng trợn?!”
Tên quản lý như thể đã quen với loại khách hàng này, cười nhạo:
“Cơm có thể ăn bậy, lời không thể nói bậy. Cẩn thận tôi kiện ông tội phỉ báng đấy! Bên tôi là doanh nghiệp làm ăn đàng hoàng!”
“Anh…!” – Tô bá nghẹn họng.
Chưa bao giờ ông gặp loại người trơ trẽn đến mức này!
“Anh cái gì mà anh?” – Tên quản lý hất cằm, ngữ khí đầy uy hiếp:
“Hoặc là ông cút khỏi đây ngay, hoặc tôi cho người dạy dỗ ông một trận!”
“Anh dám?!” – Tô bá giận đến run rẩy.
Tên quản lý nhếch mép:
“Có gì mà không dám? Ông bỏ ra 5–60 vạn mua xe đúng không? Vậy nếu tôi đưa số tiền đó cho đám bảo vệ này, ông đoán xem bọn họ có đánh ông không?”
Một tên bảo vệ liền gào lên:
“Vương quản lý! Em không sợ! Để em xử lý nó! Cùng lắm bị giam 15 ngày!”
Những tên khác cũng tỏ ra háo hức.
Mấy vụ như thế này, bọn chúng làm hoài!
Vừa được đánh người, lại còn được tiền.
Cái giá chỉ là vài ngày bị tạm giam mà thôi!
“Các người… các người…”
Tô bá vừa tức vừa sợ.
Ông đến đây đâu phải để đánh nhau, mà là muốn đòi lại công bằng, nhờ phóng viên làm sáng tỏ sự việc.
Vậy mà đám người này chẳng những không nhận sai, lại còn định đánh ông?!
Đúng lúc này!
Một chiếc BMW dừng lại bên cạnh.
Cửa xe bật mở.
Từ trong bước ra một thanh niên khoảng 24–25 tuổi, ăn mặc bóng bẩy.
“Vương quản lý, chuyện gì xảy ra vậy? Loại người hạ đẳng như thế mà cũng phí công dây dưa làm gì?” – Hắn nhíu mày, giọng lộ rõ vẻ khinh thường.
“Trần thiếu…” – Vương quản lý thấy người kia lập tức cúi đầu chào đón.
Trần thiếu hừ lạnh:
“Xử lý mấy chuyện thế này thì phải nhanh gọn, tàn nhẫn. Đợi người vây xem càng đông thì càng ảnh hưởng đến danh tiếng đại lý xe!”
Vừa nói, hắn vừa bước tới chỗ Tô bá.
Còn chưa tới gần...
Bốp!
Hắn đã tung một cú đá thẳng vào bụng Tô bá!
Tô bá lập tức ngã quỵ, hai tay ôm bụng, đau đớn rên rỉ.
“Đánh cho tôi luôn cả đám phóng viên với người quay phim kia. Không cần sợ, tôi có tiền!” – Trần thiếu lạnh lùng nói.
Ánh mắt hắn nhìn Tô bá đầy khinh miệt.
“Bọn dân quê thấp kém! Toàn loại không có việc gì thì gây chuyện. Gặp người có tiền thì cúi đầu, còn với chúng ta thì làm loạn! Loại người như thế chỉ biết ăn đòn!”
“Rõ, Trần thiếu!” – Đám bảo vệ lập tức hành động.
Mỗi tên cầm sẵn dùi cui, chia nhóm lao tới.
Một nhóm nhắm vào Tô bá.
Một nhóm khác lao về phía phóng viên và người quay phim.
Nhưng ngay lúc đó…
BỐP!!!
Một tiếng động lớn vang lên khiến tất cả đều giật mình, mọi hành động đều khựng lại trong nháy mắt!
Chỉ thấy một tên bảo vệ to con, nặng gần 200 cân, vừa lao tới chỗ Tô bá thì bỗng nhiên...
Bay ngược ra ngoài như bị đánh trúng sấm sét!
Bay xa 5–6 mét rồi rơi rầm lên chiếc BMW vừa đến!
Kính chắn gió phía trước lõm sâu vào!
Đám bảo vệ sợ tới mức đồng loạt lùi lại, mặt tái mét!
Tô bá đang nhắm mắt chờ ăn đòn cũng sững sờ mở mắt ra.
Ngay trước mặt ông...
Một thiếu niên đứng thẳng tắp, bóng lưng vững chãi như núi.
“… Tiểu Diệp?” – Tô bá thốt lên, ngạc nhiên lẫn mừng rỡ.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận