Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

SỰ GIÚP ĐỠ CHÍ MẠNG

Chương 10

Ngày cập nhật : 2025-09-08 23:46:05
15
Trình Dã theo bản năng đứng chắn trước mặt tôi, rõ ràng là muốn bảo vệ tôi.
Nhưng đáng tiếc, hiện tại trong mắt Thẩm Lê, Trình Dã chẳng khác nào một con kiến.
Bản thân còn khó giữ, nói gì đến việc bảo vệ tôi.
Tôi khẽ nắm tay cậu ta, nhẹ nhàng trấn an rằng không sao cả.
Sau đó, tôi cầm một ly rượu, bước về phía Thẩm Lê.
"Anh Lệ, ly này tôi kính anh."
Thẩm Lê ngồi ở trung tâm của căn phòng.
Lúc băng qua đám đông, không gian có chút chật chội.
Đặc biệt là khi đi ngang qua gã đàn ông mặt mày đào hoa kia, gã cố ý duỗi chân để ngáng tôi.
Tôi nhìn thấy rất rõ, thế nên cố tình dẫm lên chân gã.
Gã như ý nguyện bị vấp, ngã thẳng xuống trước mặt Thẩm Lê.
Chính xác hơn là ngay trước đùi Thẩm Lê.
Ly rượu trên tay tôi không lãng phí một giọt nào, đổ trọn vẹn vào giữa hai chân Thẩm Lê.
Xung quanh đồng loạt hít khí lạnh.
Tôi bình tĩnh nói: "Xin lỗi."
Thẩm Lê khẽ nhíu mày, ánh mắt cuối cùng cũng có tiêu cự, dừng lại trên mặt tôi.
Hắn khẽ mở môi, giọng lạnh như băng: "Cút."
"Còn không mau cút đi!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/s-gi-p-ch-m-ng&chuong=10]

Có người lên tiếng hòa giải.
"Tất cả, cút hết."
Giọng nói lạnh lẽo, uy nghiêm của kẻ bề trên.
Những kẻ trong phòng như ong vỡ tổ, sợ bị vạ lây nên lần lượt chuồn mất.
Trình Dã bị đám kẻ thù xưa lôi đi đến một địa điểm khác.
Cậu ta có thể không đi, nhưng chúng nói rằng nếu cậu ta không đi, thì sẽ lôi tôi theo.
Trình Dã không cần suy nghĩ, lập tức đồng ý.
Cậu ta xoa đầu tôi, an ủi trước khi đi: "Không sao, chỉ là đùa chút thôi."
Tôi biết Trình Dã sẽ gặp nguy hiểm, nhưng trong lòng không lo mà ước gì cậu ta bị dạy cho một bài học đàng hoàng.
Nhưng trên mặt vẫn giả vờ không nỡ, khẽ dặn dò: "Cẩn thận nhé."
Trình Dã vừa đi khuất, tôi quay người, đi thẳng xuống bãi đỗ xe dưới tầng hầm.
Chặn trước chiếc Maybach của Thẩm Lê.
Rèm che cửa xe được kéo kín mít.
Nghĩ đến việc hắn đang thay quần trong không gian chật hẹp này, tôi không nhịn được cười khẽ.
Không biết quần thay sẵn có cả đồ lót không nhỉ?
Bất chợt, cửa xe mở ra.
Đôi chân dài của Thẩm Lê bước xuống.
Hắn nhìn thấy tôi, ánh mắt thoáng qua tia chán ghét.
Sau đó, hắn thản nhiên lấy ra một xấp tiền từ ví, ném về phía tôi.
"Cút."
Thấy tôi không đi, hắn lại ném thêm một xấp.
Thấy tôi vẫn đứng im, hắn cúi xuống, đè vai tôi lại.
Giọng nói trầm khàn, lạnh lẽo: "Tôi là người không có kiên nhẫn. Hơn nữa, tôi không động vào đàn bà của đám tép riu."
Tôi vòng tay ôm lấy cổ hắn, khẽ cười: "Vậy chẳng phải càng kích thích hơn sao?"

16
Giây tiếp theo, Thẩm Lê mạnh bạo đè tôi lên xe.
Lực rất mạnh, khiến lưng tôi đau nhói.
"Tôi không hứng thú với mấy trò vặt vãnh của em."
Hắn nói về trò vặt, nhưng trọng âm lại rơi vào chữ "vặt", ánh mắt cợt nhả lướt qua nửa thân trên của tôi.
Thẩm Lê lớn hơn tôi tám tuổi.
Áp lực từ một người đàn ông trưởng thành, khiến tôi ngột ngạt đến mức khó thở.
"Đùa thôi mà."
Tôi gỡ tay hắn, tách khỏi bàn tay đang siết chặt cổ mình.
"Dạo gần đây anh đang nhắm đến miếng đất phía Nam thành phố đúng không?"
"Tôi có thể cho anh biết giá sàn đấu thầu của Tập đoàn Trình Kiến."
Ánh mắt Thẩm Lê trở nên u ám, tựa như ẩn chứa những dòng chảy ngầm khó đoán.
Nhưng sức mạnh trên tay hắn dần nới lỏng.
Tôi tranh thủ hít một hơi thật sâu.
"Dựa vào đâu?" Hắn trầm giọng hỏi.
"Dựa vào việc tin tôi thì anh không mất gì, nhưng nếu không tin, anh sẽ để vuột mất một dự án lớn."
Thẩm Lê khẽ xoay chiếc đồng hồ tinh xảo trên cổ tay.
Thời gian trôi qua từng giây, bầu không khí càng thêm nặng nề.
"Tại sao em giúp tôi?"
Hắn tập trung nhìn tôi, ánh mắt mang theo sự thăm dò.
"Hay là... em muốn đổi lại thứ gì?"
Quả nhiên là một doanh nhân thiên bẩm, lập tức bắt trúng mấu chốt.
Tôi bình thản đáp: "Sau khi trúng thầu và xây dựng, tôi muốn hai căn hộ thương mại và một ki-ốt mặt đường."
Thẩm Lê trầm mặc giây lát, rồi đột nhiên bật cười.
"Cô bé, em có biết miếng đất phía Nam đó mang lại lợi nhuận bao nhiêu không?"
"Mà em chỉ muốn có hai căn hộ thương mại và một ki-ốt?"
Đương nhiên tôi biết.
Nhưng trước mặt Thẩm Lê, giả vờ không hiểu mới là cách bảo vệ bản thân tốt nhất.
Chẳng lẽ tôi có thể nói rằng mình đã sống lại, nên không muốn miếng đất đó rơi vào tay cha của Trình Dã?
Ai mà tin tôi chứ.

Bình Luận

0 Thảo luận