Trình Dã bây giờ ngồi ngay dưới camera, chỉ có thể thành thật ngủ gật, không dám làm càn.
Đến hôm sau, Thẩm Thành Vận mới phát hiện con gái bị đẩy xuống hàng ghế cuối.
Nhưng chuyện này là do chính ông ta bày ra, giờ có muốn cũng chẳng thể lên tiếng trách móc.
Tôi không còn giống kiếp trước, tận tâm tận lực kèm cặp Trình Dã nữa.
Tôi mãi mãi không quên được bộ dạng của cậu ta cầm quyển vở ghi chép tôi cẩn thận soạn ra, đi khắp nơi bịa chuyện rằng tôi yêu thầm mình, cố ý tiếp cận để tán tỉnh cậu ta.
Cậu ta vừa cười khinh bỉ vừa làm mặt cợt nhả, khiến tôi hoàn toàn trở thành trò cười trong mắt mọi người.
Giờ đây, tôi với Trình Dã chẳng khác gì hai người xa lạ.
Cậu ta ngủ là việc của cậu ta.
Tôi học của tôi.
Kỳ thi tháng diễn ra.
Bảng điểm công bố…
Tên Giang Sở, vững vàng đứng đầu danh sách.
"Giang Sở, cậu giỏi thật đó! Lên cấp ba đến giờ, cậu chưa bao giờ rớt hạng nhất luôn!"
"Đúng vậy! Với đà này, có khi cậu thành thủ khoa kỳ thi đại học luôn ấy chứ!"
Tôi cười nhận lời khen của mọi người.
Cũng không hẳn vậy.
Kiếp trước, sau một tháng ngồi cạnh Trình Dã, thành tích của tôi tụt xuống hạng sáu.
Chỉ vì trong giờ thi nghe, cậu ta cứ vô tư bật nhạc ngay sát tai tôi, làm tôi không nghe nổi phát thanh của bài thi.
Nhưng lần này, tôi lại đứng nhất.
Mà người cảm thấy bất an nhất, chính là Thẩm Du.
Tan học, tôi lặng lẽ bám theo cô ta ra phía sau dãy nhà chính.
Chỉ thấy cô ta đang đứng trước mặt Trình Dã, giọng nói ngọt ngào: "Trình Dã, nghĩ cách đi… Nếu cứ thế này, em sẽ không lấy được suất tuyển thẳng mất…"
Vừa dứt lời, cô ta kiễng chân, đặt một nụ hôn lên trán cậu.
Mà đúng lúc đó, tôi giơ điện thoại, chụp lại khoảnh khắc này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/s-gi-p-ch-m-ng&chuong=3]
5
Hôm sau, Trình Dã đột nhiên bắt đầu theo đuổi tôi một cách cuồng nhiệt.
Sáng sớm, cậu ta xách một túi bánh mì sữa đặt lên bàn tôi.
Giờ ra chơi, cậu ta trốn tập thể dục để chạy đi mua trà sữa cho tôi.
Thậm chí, trước mặt bao nhiêu người, cậu ta rút ra một bó hoa hồng to, rồi quỳ một gối xuống: "Giang Sở, ông đây vừa gặp đã yêu cậu, làm bạn gái của ông đây đi!"
Tôi giả vờ kinh ngạc, đưa tay che miệng, rồi chỉ vào camera giám sát.
Trình Dã bị bắt ngay tại trận, giám thị coi cậu ta là tấm gương xấu để xử lý.
"Ê, ê!"
Trình Dã cầm micro, chỉnh lại âm thanh, sau đó hùng hồn hét lên: "Giang Sở! Ông đây yêu cậu! Dù có bị phạt thì cũng yêu!"
"Cắt! Cắt điện ngay cho tôi!"
Giám thị tức đến đỏ mặt, ghì chặt lấy Trình Dã.
Cả lớp lập tức nổ tung, ánh mắt mọi người đổ dồn về phía tôi.
"Ồ~ Ồ~"
Tiếng trêu chọc vang lên không ngớt.
Tôi cúi đầu, nhưng trong lòng lại cười lạnh.
Kiếp trước, Trình Dã nói với cả trường rằng tôi là con chó trung thành chạy theo cậu ta.
Lần này, để xem cậu ta có thể làm con chó trung thành của tôi bao lâu.
Tan học, Thẩm Du vội vàng chạy tới an ủi tôi.
"Sở Sở, cậu đừng buồn quá nhé."
Ngoài miệng thì nói lời động viên, nhưng từng câu từng chữ đều là mớm lời, khuyên tôi nên ở bên Trình Dã.
"Tớ thấy Trình Dã thật sự thích cậu đấy! Hơn nữa, cậu ấy còn đứng đầu bảng xếp hạng nam thần của trường nữa mà!"
Nói đến đây, cô ta mơ màng chớp mắt, làm bộ e thẹn đầy mộng mơ: "Sở Sở, tuổi trẻ của cậu thật rực rỡ!"
Rực rỡ ư?
Nhưng tôi chỉ muốn yên ổn ôn thi đại học, đậu vào một ngôi trường tốt, tìm được công việc tử tế, để cha mẹ có một cuộc sống hạnh phúc hơn.
Trình Dã bị đình chỉ học một tuần để kiểm điểm.
Nhưng sau khi quay lại, cậu ta vẫn tiếp tục bám riết lấy tôi.
Lúc đấu bóng rổ với lớp khác, cứ ném vào một quả ba điểm, cậu ta lại ngửa cổ hét lên: "Giang Sở! Ông đây có đẹp trai không?!"
Nếu không có những ký ức đau thương của kiếp trước, có lẽ tôi đã sập bẫy của bọn chúng từ lâu rồi.
Nhưng bây giờ, tôi không thèm ngẩng đầu, chỉ điền đáp án A vào phần điền khuyết của đề tiếng Anh.
Cả trường đều biết…
Trình Dã là con chó trung thành của tôi.
Kết quả thi tháng thứ hai được công bố.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận