Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

SỰ GIÚP ĐỠ CHÍ MẠNG

Chương 6

Ngày cập nhật : 2025-09-08 23:44:47
8
Ngày hôm sau, sau giờ tan học, Trình Dã chặn tôi lại ở phòng dụng cụ thể dục.
Cậu ta bẩm sinh đã mang theo nét lưu manh.
Cánh tay tùy tiện chống lên, chỉ riêng bóng lưng thôi cũng đủ khiến mấy nữ sinh hét lên chói tai.
"Lần này có thể làm bạn gái tôi chưa?"
Cậu ta tâm trạng rất tốt, nâng nhẹ cằm tôi bằng ngón trỏ.
Gương mặt tuấn tú áp sát, ánh mắt đầy tính xâm lược dừng lại trên môi tôi.
Không thể phủ nhận, diện mạo của cậu ta đúng là có sức cám dỗ.
Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, tôi chớp mắt, đưa tay chắn giữa hai chúng tôi.
Hơi thở ấm áp rơi xuống đầu ngón tay, bầu không khí ám muội dần nóng lên.
Ánh mắt Trình Dã lóe lên vẻ khó hiểu, cánh tay mạnh mẽ siết chặt lấy eo tôi.
"Tôi biết người cậu thích không phải tôi."
Hốc mắt Trình Dã rung động mạnh, bàn tay ôm chặt eo tôi chợt cứng đờ.
Từng chút từng chút một, tôi thoát khỏi vòng kiềm tỏa của cậu ta.
"Cậu đang nói gì vậy? Tôi nghe không hiểu."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/s-gi-p-ch-m-ng&chuong=6]

Trình Dã cúi mắt, phản bác.
Tôi mở điện thoại, giơ lên bức ảnh chụp khoảnh khắc cậu ta và Thẩm Du ôm nhau thân mật.
Rồi kề sát tai cậu ta, nhẹ nhàng thì thầm: "Cậu thích Thẩm Du, tôi có thể giúp cậu."
Nhìn thấy bức ảnh, Trình Dã bỏ cuộc, không tiếp tục giãy giụa.
Cậu ta cười giễu cợt: "Cậu có thể giúp tôi thế nào?"
Tôi giơ tay, dễ dàng né được cánh tay cậu ta định vươn ra giật lấy điện thoại.
"Tôi có thể giả làm bạn gái cậu, dạy cậu cách theo đuổi Thẩm Du."
Trình Dã tựa vào tường, một nửa khuôn mặt ẩn vào trong bóng tối.
Cậu ta im lặng rất lâu, rồi bất ngờ nhếch khóe môi bên trái.
"Dựa vào cái gì tôi phải tin cậu?"
Tôi cười khẩy:
"Dựa vào việc… Cả đời này, cậu cũng không theo đuổi được Thẩm Du."
"Dù sao cậu cũng chẳng chịu thiệt gì, tôi khuyên cậu nên suy nghĩ cho kỹ."
Tôi xoay người bỏ đi.
Nhưng chưa kịp bước ra khỏi cửa, cổ tay đã bị Trình Dã giữ lại.
"Tôi phải làm gì?"
Tôi cong môi, giọng điệu nhẹ bẫng: "Cậu mang huy chương theo chứ?"
Trình Dã gật đầu, lấy từ trong cặp tấm huy chương vàng 1000 mét nam.
"Đeo nó cho tôi." Tôi ra lệnh.
Trình Dã khẽ sững sờ, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo.
"Tách."
Tôi tìm góc chụp đẹp nhất, lưu lại khoảnh khắc hắn tự tay đeo huy chương cho tôi.
Sau đó, tôi cầm lấy điện thoại của Trình Dã, gửi ảnh sang máy tôi, rồi đăng tải lên trang cá nhân của cậu ta.
Trình Dã bực bội giật lại điện thoại, giọng nói không vui: "Cậu đang làm gì vậy?"
Tôi cười nhạt: "Bước đầu tiên khi ở bên một cô gái, là phải công khai đưa cô ấy bước vào cuộc sống của cậu, một cách đường hoàng và chính thức."
Trình Dã dừng lại, ngón tay đặt trên nút xóa cũng khựng lại.
Tôi tiến lên vỗ vỗ vai cậu ta, giọng điệu có phần tiếc nuối: "Cậu bạn à, chính vì lúc nào cũng nhút nhát như vậy, nên mới không thể tiến xa hơn với Thẩm Du đấy."
"Tôi biết cậu đã quen với cách ở bên cô ấy, nhất thời khó thay đổi được."
"Vậy thì sao không luyện tập với tôi trước?"

9
Thời gian từng giây từng phút lặng lẽ trôi qua.
Trình Dã trầm mặc rất lâu, cuối cùng trầm giọng nói một tiếng: "Được."
Dù là đời trước hay đời này, Trình Dã đều không phải là người có đầu óc.
Nếu Thẩm Du có thể lợi dụng cậu ta, vậy tại sao tôi không thể?
Vốn dĩ Trình Dã đã rất được chú ý nhờ ngoại hình điển trai.
Nay bài đăng cá nhân vừa lên, lại lần nữa khiến cả trường bàn tán sôi nổi.
Khoảnh khắc cậu ta ôm chầm lấy tôi ở đại hội thể thao, đủ để tạo ra một cú sốc lớn trong lòng mọi người.
Mà bức ảnh chụp chung của tôi và cậu ta, quả thực vô cùng bắt mắt.
Phía dưới, hầu hết bình luận đều là: "Xứng đôi quá!"
"Tôi bị cuốn vào cặp này rồi!"
Những lời mỉa mai chua ngoa của Thẩm Du, rất nhanh bị nhấn chìm trong hàng loạt "hint ngọt" mà mọi người đào ra.
Dù sao Trình Dã cũng theo đuổi tôi khá lâu.
Chỉ cần chịu khó tìm, toàn bộ đều là "kẹo đường".
Dưới sự điều chỉnh tinh tế của tôi, Trình Dã nhanh chóng trở thành một "bạn trai 24 hiếu" chính hiệu.
Giờ cơm trưa quá đông người, tôi bảo cậu ta đi lấy cơm giúp tôi.
Tiết kiệm thời gian chen chúc trong nhà ăn, tôi có thể giải thêm một câu vật lý nâng cao.
Đến giờ dọn dẹp thư viện, tôi ngồi đọc sách, còn cậu ta làm luôn phần của tôi.
Có một lần, tôi kiễng chân lấy sách, giá sách bất ngờ đổ xuống.
"Cẩn thận!"
Trình Dã theo bản năng lao đến, ôm lấy tôi trong nháy mắt.
Trước đây, tôi từng dặn cậu ta: "Hãy coi tôi là Thẩm Du."
Dưới ánh chiều dịu dàng, khoảng cách giữa tôi và cậu ta gần đến mức khiến người ta đỏ mặt.

Bình Luận

0 Thảo luận