Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

SỰ GIÚP ĐỠ CHÍ MẠNG

Chương 5

Ngày cập nhật : 2025-09-08 23:43:57
Giữa hàng loạt lời khen ngợi ngập tràn, một bình luận ác ý bỗng lộ ra cực kỳ chói mắt.
"Cái này mà cũng gọi là đẹp? Lo mà ăn uống đầy đủ đi ."
Bình luận này rất nhanh bị đẩy lên đầu.
"Cuộc sống vô vị quá nên cóc nhái cũng rảnh rỗi đánh giá con người à?"
"Có gan thì up ảnh xem thử, ai mà to gan chê bai thế?"
Lúc tôi refresh lại, dòng bình luận đó đã bị xóa.
Tôi nhẹ nhàng chạm vào màn hình trong lòng rõ như ban ngày…
Chủ nhân của dòng ác ý kia chính là Thẩm Du.
Bởi vì chỉ có cô ta mới thích dùng khoảng trắng thay cho dấu câu, nhưng cuối cùng lại thêm dấu chấm.
Ánh sáng từ màn hình điện thoại chiếu lên mặt tôi, tôi mở ảnh đại diện WeChat của Thẩm Du.
Hừ…
Mới chỉ bắt đầu mà đã ngồi không yên rồi sao?

7
Thành tích và bảng xếp hạng hoa khôi, tôi đều bỏ xa Thẩm Du một đoạn dài.
Dù cô ta đã quen với việc che giấu cảm xúc, nhưng mấy ngày nay cũng không thể giả vờ nổi, không còn lượn lờ trước mặt tôi như trước.
Còn Trình Dã, mỗi ngày cậu ta đều ra sân luyện tập chạy bộ.
Ngoài cửa sổ, mây đen dày đặc, vậy mà không có lấy một cơn gió.
Bão sắp đến rồi.
"Pằng!"
Tiếng súng lệnh vang lên, trận chung kết 1000 mét nam chính thức bắt đầu.
So với những nội dung thi đấu khác, 1000 mét không có nhiều kịch tính, kết quả thường rất nhanh có thể xác định.
Ở vòng cuối cùng, chỉ còn lại Trình Dã và một nam sinh chuyên thể thao tranh tài ở vị trí dẫn đầu.
Trình Dã bị bỏ lại một khoảng cách.
Thẩm Du liếc mắt một cái, sau đó đầy ẩn ý mà đến gần tôi.
"Sở Sở, cậu có muốn ra vạch đích cổ vũ cho Trình Dã không?"
Những nữ sinh khác vừa nghe thấy đã cười trêu ghẹo: "Đúng đấy, có sự khích lệ của Giang Sở, biết đâu Trình Dã thật sự có thể giành giải nhất!"
"Còn có thể giúp lớp mình kiếm thêm một huy chương vàng nữa!"
Tôi đỏ mặt cúi đầu, nhẹ nhàng níu tay áo Thẩm Du.
"Vậy cậu đi cùng mình được không?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/s-gi-p-ch-m-ng&chuong=5]

Mình ngại đi một mình..."
Tôi cố tình tỏ ra thẹn thùng, khóe miệng Thẩm Du khẽ nhếch lên một nụ cười châm chọc.
"Được thôi, tớ đi với cậu."
Chỉ còn 200 mét cuối cùng.
Tôi đưa tay lên miệng, làm động tác loa phát thanh, rồi lớn tiếng hét: "Trình Dã! Cố lên!"
Không biết lời cổ vũ của tôi có thực sự tác động đến cậu ta không.
Nhưng ngay khi nghe thấy tiếng tôi, Trình Dã liền cười ngông cuồng, sau đó toàn lực bứt tốc…
Vậy mà thật sự vượt qua nam sinh thể thao kia!
Dưới ánh mặt trời, thân hình thiếu niên cao ráo, đường nét cơ bắp săn chắc vì vận động càng thêm rõ ràng.
Trong sự mong chờ của tất cả mọi người, cậu ta lao về vạch đích.
Nhưng cậu ta không dừng lại…
Mà lao thẳng về phía tôi, va vào lòng tôi thật mạnh!
Thời gian như ngưng đọng.
Những tiếng reo hò, cổ vũ của bạn học xung quanh dường như trở nên xa xăm.
Chỉ còn nhịp tim tràn đầy sức sống của Trình Dã, vang vọng bên tai tôi.
Thình thịch, thình thịch!
Chấn động đến nhức óc.
Con người đều là loài sinh vật kỳ lạ…
Những thứ quá dễ dàng có được, lại chẳng bao giờ biết trân trọng.
Đời trước, vì lòng tốt, tôi vô điều kiện giúp Trình Dã ôn tập bài vở.
Nhưng cậu ta không những không biết ơn, mà còn hại tôi tan cửa nát nhà.
Còn hiện tại, tôi chỉ dựng lên vài rào cản nho nhỏ, vậy mà thái độ của cậu ta đối với tôi đã thay đổi 180 độ.
Lắng nghe nhịp tim mãnh liệt bên tai, tôi tự hỏi…
Trình Dã, trái tim cậu đã từng đập mạnh vì Thẩm Du như thế này chưa?
Nhưng giờ khắc này, cơn rung động này là vì tôi.
Giọng nói của Trình Dã vẫn còn hơi thở dốc sau khi chạy: "Giang Sở! Ông đây làm được rồi!"
Cậu ta cười rạng rỡ, kiêu hãnh tuyên bố với tôi, đôi mắt hắn lấp lánh như những vì sao.
Tôi khẽ tựa đầu lên vai cậu ta, dịu dàng nói: "Ừm, chúc mừng cậu."
Xung quanh, đám bạn học không ngừng reo hò.
Còn Thẩm Du, cô ta chỉ có thể đứng một mình nơi góc sân, ngay cả một nụ cười giả tạo cũng không kéo lên nổi.
Nhìn cô ta siết chặt nắm tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, tôi lại cười càng vui vẻ hơn.
Tối hôm đó, Trình Dã tiễn Thẩm Du về nhà.
Trên đoạn đường về, hai người một trước một sau, rõ ràng là đang chiến tranh lạnh.
Đột nhiên, Thẩm Du quay đầu lại, nhào vào lòng Trình Dã, ôm chặt lấy cậu ta.
Hai người họ ôm nhau rất lâu.
Có lẽ là muốn xóa sạch dấu vết của tôi.
Buồn cười thật.

Bình Luận

0 Thảo luận