Trình Dã bưng bát lên húp một ngụm nước, rồi khẽ gật đầu.
Dù đã cố gắng kìm chế, tôi vẫn phát hiện hốc mắt cậu ta hoe đỏ.
Mẹ Trình Dã là gái đứng đường, cậu ta không biết cha mình là ai.
Từ nhỏ, cậu ta luôn bị người khác chế giễu, bắt nạt vì chuyện đó.
Thẩm Du là thanh mai trúc mã, cũng là hàng xóm của cậu ta.
Tình cảm thanh xuân trong sáng, Thẩm Du là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời Trình Dã.
Cũng chính vì thế, cô ta mới dễ dàng lợi dụng cậu ta.
Một đứa trẻ chưa từng được yêu thương, chỉ cần một bát hoành thánh cũng có thể cảm động đến rơi nước mắt.
Tôi tiễn Trình Dã đến đầu hẻm.
"Thôi, đến đây là được rồi."
"Ừ, cảm ơn cậu đã đưa tôi về."
Trình Dã khựng lại, đưa mắt nhìn xung quanh.
Tôi cười nói trước: "Không ngờ nơi tôi ở lại nghèo nàn như vậy, đúng không?"
Bị tôi nói trúng suy nghĩ, hắn gãi đầu.
"Hoành thánh của dì rất ngon."
Ánh mắt Trình Dã thoáng thêm vài phần thương cảm.
Là thương hại tôi, hay thương hại chính bản thân mình ngày trước?
Dù là lý do gì, sau đêm nay, địa vị của tôi trong lòng Trình Dã chắc chắn sẽ thay đổi.
Cậu ta sải bước thật nhanh, không ngoảnh đầu lại, lao thẳng vào màn đêm.
Trên đời có vô vàn bất hạnh.
Trình Dã, chúng ta mới thực sự là người cùng một thế giới.
Kẻ đồng loại càng nên giúp đỡ nhau, đúng không?
Về nhà, tôi mở cửa, gió thổi tung cuốn sổ giao tiếp của mẹ.
Trang giấy cuối cùng, chữ viết tay của mẹ: "Cảm ơn cháu, đây là lần đầu tiên Tiểu Sở dẫn bạn về nhà."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/s-gi-p-ch-m-ng&chuong=8]
12
Từ sau lần đưa tôi về nhà, Trình Dã đối xử với tôi ngày càng tốt hơn.
Trước đây, cậu ta chỉ xem việc lấy cơm và quét dọn giúp tôi là nghĩa vụ.
Bây giờ, cậu ta còn cố ý chọn món ăn đầy đủ dinh dưỡng, thậm chí nhắc dì đầu bếp đừng bỏ hành lá.
Tình giả dần nảy mầm thành ý thật.
Bạn học đều trêu chọc: "Đại ca Trình Dã vì yêu mà hoàn lương."
Thẩm Du mặt đỏ bừng, ho khẽ khi đi ngang qua.
Hôm ấy mưa to, cô ta cố tình không cầm ô, kết quả bị ốm một trận nặng.
Rõ ràng văn phòng cha cô ta có ô, nhưng cô ta thà dầm mưa chứ không chịu dùng.
Giờ thể dục giữa tiết, Trình Dã và Thẩm Du đều biến mất.
Trong phòng y tế, hai bóng người đứng rất gần nhau.
"Khụ khụ khụ!"
Thẩm Du yếu ớt dựa vào lồng ngực Trình Dã.
"Anh sẽ không thực sự thích Giang Sở rồi chứ?"
Lần này, Trình Dã không lập tức phủ nhận như mọi khi.
"Tôi thấy thành tích của Giang Sở khá ổn định, chi bằng mình nhắm vào Trần Ngôn Thanh đi? Cậu ta đang giữ vị trí thứ hai."
"Không được!"
Thẩm Du cắt ngang ngay lập tức: "Nhà Trần Ngôn Thanh có người làm trong viện nghiên cứu, cũng có người trong hệ thống công an. Động vào cậu ta, rủi ro quá lớn!"
Nói cách khác, vì tôi không quyền không thế, nên mới là mục tiêu tốt nhất, đúng không?
Thẩm Du quá kích động, đến mức không nhận ra Trình Dã hoàn toàn không trả lời câu hỏi của cô ta.
Trình Dã quay lại lớp, trên tay cầm một quyển sách – Bạch Dạ Hành (*).
Cậu ta chưa bao giờ nghe giảng, hôm nay lại chăm chú đọc sách cả ngày.
Lợi dụng lúc cậu ta đi vệ sinh, tôi lật nhanh trang bìa đầu tiên.
Dòng chữ đập vào mắt: "Gửi người duy nhất của tôi – Đồng Nguyên Lương Tư. Thẩm Du."
Quả nhiên, chẳng khác gì Thẩm Du và Trình Dã ngoài đời thực.
Nhưng vì cớ gì tình yêu vĩ đại của bọn họ lại cần tôi làm vật hi sinh?
Chúng tôi – những kẻ bình thường, sống ngay thẳng, thiện lương – chỉ vì cản đường cô ta mà đáng bị xóa sổ sao?
Trình Dã quay về, tiếp tục dán mắt vào cuốn tiểu thuyết.
Tôi mỉm cười: "Cậu cũng đọc Bạch Dạ Hành à?"
Cậu ta nhướng mày: "Cậu đọc rồi?"
"Ừm, để tôi tiết lộ nhé – cuối cùng, Đồng Nguyên Lương Tư không đến được với Đường Trạch Tuyết Tô đâu.”
"Cậu ta còn vì nữ chính mà chết nữa đấy."
Tôi nghiêng đầu, giọng nhẹ bẫng nhưng lại mang theo ẩn ý sâu xa: "Tôi chỉ muốn nói rằng, nếu muốn hái được mặt trăng trên trời, thì dọn sạch những vì sao xung quanh cũng vô ích.”
"Ngay từ đầu, cậu phải với thẳng lên mà hái nó mới đúng."
Chú thích:
(*) Bạch Dạ Hành kể về nữ chính Đường Trạch Tuyết Tô, lợi dụng Đồng Nguyên Lương Tư gây ra vô số tội ác để leo lên địa vị cao.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận