Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

TỈNH GIẤC MỘNG UYÊN ƯƠNG

Chương 1

Ngày cập nhật : 2025-08-18 00:29:37
1
"Quận chúa, tay người sao thế này?"
Theo sau tiếng kêu kinh hãi của nha hoàn Uyển Hòa, ta mới nhìn thấy cổ tay mình có một hàng dấu răng rõ rệt.
Chắc chắn là do Tạ Lương cắn khi nãy!
"Bị chó cắn đấy."
"Bị mèo hoang cào."
Hai giọng nói cùng lúc vang lên. Ta theo phản xạ nhìn theo tiếng, vừa hay chạm phải ánh mắt của Tạ Lương.
Vội vã tránh đi, ta lại liếc thấy trên cổ hắn có vài vết cào đỏ hằn.
Ta cuống cuồng quay đầu lại, làm bộ không thấy ánh mắt lạnh đến rợn người kia phía sau lưng mình.
"Thất đệ và quận chúa trùng hợp thật đấy, một người bị chó cắn, một người bị mèo cào."
Thái tử Tạ Hành nhoẻn miệng cười hỏi, vẻ mặt ôn hòa như thường.
Ta cứng ngắc quay người lại, bàn tay lạnh toát.
Vị Thái tử vốn nổi tiếng điềm đạm này, lúc này lại khiến người ta sợ đến lạnh sống lưng.
Ta còn nhớ rõ, lúc ý thức cuối cùng tan rã, người ta thấy chính là Tạ Hành.
Hơn nữa, rượu trong cung yến hôm qua... thật ra cũng chẳng đến mức khiến người ta say đến mê man như vậy.
Một câu hỏi tưởng như bâng quơ của Thái tử, lại mang theo tầng tầng ẩn ý — rõ ràng là đang biết mà còn cố hỏi.
【Đúng là nam chính thâm sâu khó lường, biết nữ chính định gả cho nam phụ, liền đẩy nữ phụ ra chịu trận thay.】
【Tạ Lương biết người đó là Khương Lê rồi!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/t-nh-gi-c-m-ng-uy-n-ng&chuong=1]

Chắc hận không thể một kiếm chém chết nàng cho hả giận!】
...
Những tiếng thì thầm trong đầu lại vang lên, khiến ta vô thức rụt cổ lại.
Rõ ràng ta cũng là nạn nhân, vậy mà giờ lại bị kéo vào mớ rắc rối này.
Người Tạ Lương thích là công chúa tiền triều — Chu Đường Thanh, mà ta xưa nay chẳng đội trời chung với nàng ta.
Thế nên hắn cũng chẳng ưa gì ta.
"Điện hạ nói đùa rồi, chó với mèo vốn là hai loài khác nhau, sao có thể gọi là trùng hợp cho được?"
Ta cười gượng đáp lời, đồng thời lặng lẽ né tránh ánh mắt của Tạ Lương.
Lấy hắn á? Ta thà xuất gia đi tu còn hơn.

2
Sau khi yến tiệc kết thúc, ta liền kéo Uyển Hòa chạy thẳng ra ngoài cung.
Cả một đêm bị Tạ Lương nhìn chằm chằm, tim ta cứ thấp thỏm không yên.
Vừa ra khỏi cửa cung, xe ngựa liền bị người chặn lại.
Còn chưa kịp nhìn rõ là ai, người kia đã tự tiện bước lên xe.
Là Tạ Lương.
Ánh trăng theo khe rèm trút xuống, hắt lên đôi mắt lạnh lẽo đến rợn người của hắn.
“Lương vương điện hạ…”
Uyển Hòa định theo lên xe, nhưng Tạ Lương chỉ nhẹ nhàng giơ tay chặn ngang, như chốt khóa, chắn nàng ở bên ngoài.
“Điện hạ không đi bắt mèo hoang, tới ngồi xe của ta làm gì?”
“Bắt được rồi, xe ta hỏng, tiện đường đi nhờ chuyến.”
Tạ Lương nhướng mày cười, vết sẹo nơi đuôi mày khẽ động khiến tim ta cũng muốn nhảy ra ngoài.
Âm thanh quái đản lại nổi lên trong đầu:
【Cánh tay này, nhìn thôi cũng thấy đủ sức bóp chết nữ phụ ác độc một cái không kịp kêu.】
【Cái comment phía trên sao nghe mùi "cưỡng ép tình yêu" thế này…】
...
“Nam nữ độc thân chung xe, truyền ra ngoài cũng chẳng hay ho gì.”
Ta dịu giọng nói, thật lòng sợ mấy lời đó thành sự thật.
Dù gì… ta từng trải qua rồi, sức hắn thật sự không nhỏ chút nào…
“Quận chúa định giả ngốc đến bao giờ nữa đây?”
Hắn cúi đầu nhìn ta, nửa khuôn mặt chìm vào bóng tối.
“Lương vương điện hạ nói vậy, cứ như người thả mèo là ta không bằng.”
“Trong cung tuy có mèo hoang, nhưng ta với ngài không oán không thù, ta việc gì phải tự dính líu vào để hại ngài?”
“Trước khi bị cào, ngài tiếp xúc với thứ gì, tự mình rõ nhất.”
Tạ Lương chau mày, một lúc sau mới lên tiếng: “Ta biết chuyện này có điều bất thường.”
“Vậy thì chúng ta sau này…”
“Khoan đã!” Ta vội đưa tay bịt miệng hắn lại.
“Điện hạ xin thận trọng lời nói. Giữa ta và ngài, sẽ không có cái gọi là ‘sau này’.”
Ta nhìn thẳng vào ánh mắt ngờ vực của hắn.
“Ta thì coi như bị chó cắn, ngài thì cứ xem là bị mèo cào, ngủ dậy rồi quên đi cho xong.”
Hắn gỡ tay ta ra, ánh mắt sâu thẳm như phản chiếu ánh trăng lạnh lẽo.
“Ý nàng là ta là chó?”
“Điện hạ chẳng phải vừa gọi ta là mèo hoang sao?”
Tạ Lương bỗng bật cười: “Cào ta đầy thương tích thế này, không phải mèo hoang thì là gì?”
“Thế… thế còn ngài cắn ta thì sao!”
Ta chìa cổ tay ra cho hắn xem… thật ra hôm đó hắn cũng chẳng cắn mạnh, dấu vết giờ đã mờ gần hết.
Vả lại… hình như là do ta cào quá tay, hắn mới tức giận mà cắn lại một phát…
Ký ức về đêm xuân đó ùa về như gió thoảng, khiến mặt ta cũng bắt đầu nóng ran.

Bình Luận

0 Thảo luận