19
Ta vội vàng cầm ô xuống xe.
“Thanh Minh mưa lạnh, sao ngài không che ô?”
Ta nhón chân vươn tay đưa ô cho hắn, vậy mà Tạ Lương lại lùi về sau hai bước.
“Có cần thiết phải cầu một cái phù không?”
Khóe môi Tạ Lương kéo ra một nụ cười khổ, nước mưa theo lông mày chảy xuống khuôn mặt hắn.
“Ai nói là ta cố ý cầu cho ngài? Ta đến viếng cha nương, tiện tay thì cầu thôi.”
Ta thật sự không rõ Tạ Lương đang giận vì điều gì.
“Tiện tay cầu… một cái bùa nhân duyên?”
Tạ Lương cúi xuống gần ta, hơi lạnh quanh thân khiến người phát run.
“Nàng để mặc ta suốt ngần ấy ngày, xoay người liền cầu cho hắn một cái nhân duyên, với nàng chỉ là chuyện tiện tay sao?”
“A Hồ, nàng ghét ta đến vậy sao?”
Hắn cúi đầu, tránh đi ánh mắt của ta.
【Cún nhỏ tủi thân rồi, cún nhỏ buồn rồi.】
【Hai người không phải là làm cho có à? Mà sao tui xem xong lại hóa ra người yêu luôn rồi.】
【Đừng khóc mà Tạ Lương!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/t-nh-gi-c-m-ng-uy-n-ng&chuong=11]
Bùa Khương Lê cầu là cho ngài hết đó!!】
Ta vội vươn ô che mưa cho hắn: “Vô duyên vô cớ, ăn giấm gì thế?”
“Bùa bình an là ta cầu cho ngài, nếu thấy không cần thì ném đi cũng được.”
“Bùa nhân duyên là Tiêu Sơ cầu cho người khác, ta cầu cho mình.”
“Người ta thích là tiểu thư phủ Trấn Bắc hầu, còn người ta thích…”
Ta ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt đã ướt nước mưa của hắn: “… Là ngài.”
“Thật sao?” Tạ Lương vui mừng đứng thẳng dậy.
“Giả đấy, ngài vứt đi là vừa.”
Ta đem ô và cả bùa bình an ném vào tay hắn.
Tạ Lương đón lấy, lập tức đuổi theo ta.
“A Hồ, ta…”
“Xin lỗi, là ta sai rồi.”
“Ta không nên nghi ngờ nàng, cũng không nên giận nàng.”
Tạ Lương định kéo tay ta, nhưng vì tay ướt nên đành rụt về.
“Lên xe đi, đứng dưới mưa mãi không sợ nhiễm phong hàn sao?”
“Còn nói gì chuyện xuất chinh, ta sợ ngài còn chưa ra khỏi kinh đã nằm liệt rồi.”
“Vâng, tuân mệnh.” Tạ Lương ngoan ngoãn leo lên xe ngựa.
20
Ta lấy khăn lụa ra đưa cho hắn: “Lau đi.”
“Ừ.” Tạ Lương cười ngốc nghếch nhận lấy.
“Cười cái gì?”
“Nàng quan tâm ta, còn cầu cho ta bùa bình an với bùa nhân duyên nữa.”
Khóe môi cong đến mức sắp bay lên trời rồi…
“Vậy sao ngài bám theo ta?”
Rõ ràng chuyện nào ra chuyện đó.
“Ta không có theo nàng, chỉ là đến thăm mẫu phi, tình cờ gặp nàng đi cùng Tiêu Sơ thôi.”
Lúc này ta mới sực nhớ, thân nương của Tạ Lương là Thục phi Lưu thị, từ ngày khai quốc đã đến chùa tu hành.
【Tạ Lương biết vợ thích mình rồi nên vừa nhắc đến Tiêu Sơ là mặt dịu xuống liền luôn [mặt cười.jpg]】
【Tôi chính là cái bùa nhân duyên đó! Hai người các ngươi, khóa lại cho tôi!】
…
Dù trong đầu vẫn còn ầm ĩ, nhưng giọng của Tạ Lương lại vô cùng rõ ràng: “Thật ra hôm nay ta đến gặp mẫu phi, cũng là để nói với bà rằng… ta muốn cưới nàng.”
Bàn tay từng bị mưa làm lạnh nay đặt lên tay ta, dịu dàng mà kiên định.
“A Hồ, mẫu phi từng dạy ta, làm nam nhi thì phải có gánh vác.”
“Cho nên, ta chưa từng nghĩ sẽ để nàng làm thiếp.”
“Ta biết nàng vẫn luôn để tâm chuyện ta với công chúa Triều Vân.”
“Ta từng thích Triều Vân… nhưng đó chỉ là thứ tình cảm mông lung thời niên thiếu.”
“Còn người ta yêu, là nàng, A Hồ.”
Tình cảm chân thành của thiếu niên như vậy, khiến người ta không thể từ chối.
Sấm đầu xuân vang rền, nhưng thứ ầm ĩ hơn chính là trái tim đang đập loạn nhịp trong lồng ngực.
“Nói với ta mấy chuyện này làm gì?”
“Phu thê với nhau phải chân thành đối đãi.”
Mười ngón tay đan vào nhau, không cam lòng chỉ dừng ở việc nắm tay.
“Chúng ta còn chưa thành thân…”
“Chúng ta đã từng là phu thê thật rồi, chẳng lẽ còn không tính là phu thê?”
“Đồ mặt dày…”
Môi hắn nhẹ nhàng rơi xuống, chặn lại câu mắng của ta.
Giống như mưa xuân, lúc đầu chỉ là vài giọt lặng lẽ, sau đó trở thành một trận mưa lất phất, khiến người ta không chống đỡ nổi.
21
Vài ngày sau đó, Tạ Lương bận rộn chuẩn bị xuất chinh.
Còn ta thì ở lại trong phủ, thêu thùa may vá, luyện kiếm giải khuây.
Duy có Uyển Hòa là đã bắt đầu giúp ta chọn kiểu dáng giá y rồi…
Hôm nay trong phủ bỗng nhiên có rất nhiều thị vệ đến, khí thế hệt như chuẩn bị tịch biên nhà ai.
Ta bước ra xem thử, thì thấy người dẫn đầu là… Tạ Lương.
Hắn đang phân phó đám người kia sắp xếp vị trí canh giữ trong phủ một cách hết sức nghiêm túc.
“Ngài dẫn nhiều thị vệ vào phủ làm gì?”
“Phủ của nàng canh phòng quá lỏng lẻo. Nàng còn nuôi bao nhiêu người như thế, ta đành phải điều người của phủ ta đến.”
“Đều là thân binh của ta, nàng yên tâm.”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận