Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

TỈNH GIẤC MỘNG UYÊN ƯƠNG

Chương 14

Ngày cập nhật : 2025-08-18 00:37:19
“Mẫu phi, người đang khen con hay chê con vậy?”
“Con ấy à, từ nhỏ đã có chủ kiến, ta quản không nổi.”
“Về sau cứ để A Lê quản con cho tốt.”
“Con bị nàng ấy quản chặt lắm rồi còn gì.”
Tạ Lương nắm chặt tay ta, mười ngón đan xen.
“Con nha, cưới được A Lê, phải đi cảm ơn Bồ Tát đó.”
“Đi đi, ra trước kia mà khấu đầu cảm tạ đi.”
“Mẫu phi, chuyện gì mà kỳ vậy ạ?”
“Bữa đó con quỳ trước tượng Bồ Tát suốt nửa ngày, giờ cưới được người rồi là không định hoàn nguyện à?”
“Chàng từng cầu Bồ Tát ư?”
Ta rất bất ngờ, trước đây ai đó còn chê bùa bình an của ta là mê tín kia mà…
“Trước mặt A Hồ mà mẫu phi cũng không chừa chút mặt mũi cho con sao…”
Tạ Lương gãi đầu, nói rồi còn quay qua uy hiếp ta: “Không được cười ta.”
Ta nhìn bóng lưng Tạ Lương rời đi, bật cười thành tiếng.
“Chuyện năm đó, con vẫn chưa buông xuống đúng không?”
Thục phi thu lại nụ cười, nhìn thẳng vào mắt ta.
“Bởi vì ta cũng chưa buông xuống.”
Chưa đợi ta lên tiếng, bà lại nói tiếp: “Ta không định ngăn cản con điều tra chuyện đó, chỉ là việc này dây dưa rất rộng, một khi bắt đầu thì không thể quay đầu.”
“Ta đoán con vẫn chưa nói với Thất lang.”
Ta không rõ Thục phi biết được bao nhiêu, nhưng lời bà nói không sai.
Tạ Lương, quả thực chưa biết chuyện.
“Thật ra không nên giấu chàng, phu thê với nhau, vốn nên thẳng thắn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/t-nh-gi-c-m-ng-uy-n-ng&chuong=14]

Con tin Thất lang sẽ không để tâm đâu.”
“Sao mẫu phi lại nói với con những điều này?”
“Vì Thất lang yêu con. Ta cũng thế.”
“Chuyện đó là khúc mắc trong lòng con, cũng là trong lòng ta.”
“Ta biết thế nào là đêm đêm trằn trọc không ngủ, càng không muốn con vì chuyện này mà sinh ra khoảng cách với Thất lang.”

“Cuối cùng thì mẫu phi đã nói gì với nàng vậy?”
Tạ Lương giơ tay nhéo nhéo má ta: “Từ lúc ta quay lại đến giờ, sắc mặt nàng chẳng tốt chút nào.”
“Thật ra trước đây ta muốn gả cho Thái tử, là vì ta muốn điều tra rõ chân tướng trận chiến năm xưa khiến cha nương ta hy sinh.”
Trong trận chiến đó, Yến gia cũng bị kéo vào.
Mà Yến gia, lại là ngoại tộc của Hoàng hậu.
“Ta biết.” Tạ Lương không tỏ vẻ ngạc nhiên chút nào.
“Chàng biết?”
“Ta đã hỏi Tiêu Sơ rồi.”
“Sao chàng không hỏi thẳng ta?”
“Lúc đầu hỏi Tiêu Sơ, là vì ta muốn biết mình đã thua ở đâu.”
“Nhưng nàng không muốn chủ động nói, nhất định là có lý do của nàng.”
Trái tim ta bị hắn công phá hoàn toàn, ta ôm chặt lấy hắn.
“Nhưng chàng đã nói, phu thê phải chân thành với nhau.”
“Phải, ta có nói.” Giọng cười nhẹ của Tạ Lương vang lên từ phía trên.
“Ta cũng từng nói, ta sẵn sàng chờ nàng.”
“Sao lại khóc rồi?”
Hắn nâng mặt ta lên, dịu dàng hôn lên giọt lệ dưới mắt ta.
“Trừ trên giường ra, những lúc khác đều không được khóc.”
“Tạ Lương chàng thật đáng ghét…”
Hắn khiến ta vừa khóc vừa cười.
“Cười rồi là tốt.”
26
Sau khi thành thân với Tạ Lương, cuộc sống của ta lại thong thả hơn trước vài phần.
Không muốn vào cung rước thêm phiền phức, hắn dứt khoát xin Hoàng thượng miễn luôn chuyện vấn an hằng ngày.
Không muốn tham gia yến tiệc giao tế vô vị, cũng chẳng cần gượng ép bản thân như thuở trước nữa.
Chỉ có điều, trong đầu ta, những thanh âm kia lại chẳng được yên ổn như vậy.
So với lúc trước chỉ nghe thấy những lời liên quan đến ta và Tạ Lương, dạo gần đây đôi lúc cũng có thêm tin tức về Thái tử và Chu Đường Thanh.
Tỉ như Thái tử cầu hôn Chu Đường Thanh không thuận, dần dần giữa hai người nảy sinh rạn nứt.
Lại tỉ như, vốn dĩ đây là một câu chuyện tình bi thương.
Chu Đường Thanh tiếp cận Tạ Lương và Thái tử chỉ để phục quốc.
Chỉ là giữa thử thăm dò và lợi dụng, nàng ta lại nảy sinh tình cảm với Thái tử.
Có kẻ nói, đây là mối tình yêu hận đan xen.
Ta vốn chẳng định bận tâm đến những chuyện ấy. Suy cho cùng, đó là việc riêng giữa Thái tử và Chu Đường Thanh.
Thái tử Tạ Hành dĩ nhiên sẽ không để nàng ta có cơ hội phục quốc.
Thế nhưng hôm nay, vương phủ lại tiếp một vị khách hiếm hoi.
“Sau khi Vương phi và Điện hạ thành thân, rất ít khi xuất hiện ở yến tiệc, thiếp vẫn chưa có dịp gặp mặt người.”
“Hôm nay được Hoàng thượng cho phép ra cung, thiếp liền muốn đến thăm người một chuyến.”
Dù vẫn được phong làm công chúa, Chu Đường Thanh không thể tùy tiện ra cung.
Hôm nay nàng ta đặc biệt ra ngoài, e rằng không chỉ đơn giản là muốn “thăm ta” như lời.
“Công chúa khách sáo rồi, trước đây người và Vương gia thân thiết, muốn đến lúc nào mà chẳng được.”
“Ta còn tưởng người sẽ để bụng chuyện giữa ta và Điện hạ thuở trước, giờ nghe người nói vậy thì ta yên tâm rồi.”
Không ngờ ta lại là người chủ động nhắc đến trước, khí thế của Chu Đường Thanh yếu đi mấy phần.

Bình Luận

0 Thảo luận