Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

TỈNH GIẤC MỘNG UYÊN ƯƠNG

Chương 8

Ngày cập nhật : 2025-08-18 00:34:43
Chuyện giữa Thái tử và Chu Đường Thanh, Hoàng đế tự nhiên rõ hơn ta.
Chu Đường Thanh tồn tại là để xoa dịu đám cựu thần triều trước.
Còn ta chỉ là một vị quận chúa được lập ra để tỏ rõ lòng không quên kẻ có công của Hoàng thượng mà thôi.
Tuy bệ hạ có vẻ thân thiết với ta hơn đôi chút, nhưng đã là quân vương thì tất nhiên đặt lợi ích lên đầu.
Nếu không, ta cũng đâu đeo đuổi Thái tử nhiều năm như vậy mà vẫn không được đáp lại.
“Trẫm biết chuyện này thiệt thòi cho con, nhưng nếu nay con đã nguôi lòng, thì ngày mai hãy nhìn kỹ trên sân mã cầu.”
“Nếu có ai con ưng ý, trẫm sẽ lập tức ban hôn cho.”
“Tạ ơn bệ hạ.”
……
Vì chân đau không tiện ra sân, ta liền nép vào một góc để nghỉ ngơi yên tĩnh.
“A Hồ?”
Ta khựng lại khi nghe tiếng gọi. Từ sau khi cha nương mất, rất ít người gọi tên thân mật ấy của ta.
“Quả nhiên là muội rồi.”
Người ấy bước về phía ta, lần gặp gỡ bất ngờ khiến mắt ta đỏ hoe.
“Hoán huynh? Sao huynh lại ở trong cung?”
Người đó chính là con trai của phó tướng năm xưa từng theo cha ta – Vệ Hoán Chi.
Ta vẫn luôn nghĩ huynh ấy cũng đã hy sinh trong trận chiến năm đó…
“Tiêu Sơ là tên mới của huynh.”
Huynh ấy nhắc ta.
Tiêu Sơ… chính là tân khoa trạng nguyên năm nay!
“Sao huynh…”
“Năm đó có kẻ cố ý bịt miệng nhân chứng, nên huynh buộc phải giấu tên, đổi thân phận để điều tra chân tướng.”
Huynh nói đến chính là trận chiến năm xưa ấy… năm vạn binh sĩ, không ai sống sót trở về.
“Vậy nên huynh làm môn khách của Thái tử, vào Hình bộ?”
“Đúng vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/t-nh-gi-c-m-ng-uy-n-ng&chuong=8]

Còn muội theo sát Thái tử bao năm cũng vì chuyện này đúng không?”
Tiêu Sơ nhìn thấu suy nghĩ trong lòng ta.
“Hoán huynh vẫn luôn thông minh như vậy.”
“Ta chỉ đoán thôi. Vì ta biết muội không thích kiểu người như hắn.”
“A Hồ, chuyện này giao cho huynh đi.”
“Muội không cần phải lấy hôn sự ra làm cược, hơn nữa… Thái tử không đơn giản như muội nghĩ đâu.”
Tiêu Sơ khuyên ta.
“Muội biết. Huynh cũng nhớ cẩn thận hơn.”
14
“Lương vương điện hạ.”
Tiêu Sơ là người trông thấy Tạ Lương trước.
“Tiêu đại nhân không đánh mã cầu, ở đây lại nhàn nhã thật đấy.”
Ta quay lại thì phát hiện Tạ Lương đã đứng sau lưng, ánh mắt nhìn Tiêu Sơ rõ ràng là không mấy thân thiện.
“Nghe nói Lương vương điện hạ chưa từng thua ai trong quân doanh, sao hôm nay cũng rảnh rỗi đến mức ra đây hóng mát?”
Tiêu Sơ chẳng hề để ý ánh nhìn đó, ung dung đáp lại.
“Ai nói ta ra đây hóng mát, ta chỉ đến trả khăn tay thôi.”
Ta thầm kêu không ổn, ngẩng đầu liền thấy Tạ Lương cầm khăn lụa của ta lắc qua lắc lại, chói cả mắt.
“Quận chúa, ta đã giặt sạch rồi.”
Tiêu Sơ liếc qua ta rồi nhìn sang Tạ Lương, suýt chút nữa thì không nhịn được cười.
“Đây không phải của ta, điện hạ nhận nhầm rồi.”
“Không phải nàng bảo ta đem trả sao?”
Tạ Lương nhíu mày, ánh mắt nhìn Tiêu Sơ lại càng lạnh lẽo hơn.
“Vậy thì ta yên tâm rồi, cáo từ.”
Tiêu Sơ nháy mắt với ta, ra hiệu kiểu “tuyệt đối không làm phiền”, vẻ mặt đầy ẩn ý.
Hỏng rồi… lần này đến cả Hoán huynh cũng hiểu lầm mất!
“Vì sao hắn lại gọi nàng là ‘A Hồ’?”
Tạ Lương vừa hỏi vừa cất khăn lụa vào áo.
“Không phải ngài bảo là trả lại cho ta sao?”
“Là nàng bảo không phải của nàng.”
“Ta còn chưa nghe nàng trả lời, sao hắn gọi ta là ‘A Hồ’?”
“Là nhũ danh của ta.”
“Nàng có cả nhũ danh á?”
Tạ Lương tròn mắt kinh ngạc, rồi trong đầu lại vang lên mấy tiếng xì xào quen thuộc:
【Tạ Lương, ngài đi bán dấm chua đi.】
【Tạ Lương: Trời sập rồi, người ta mới gặp phu nhân một ngày đã biết cả nhũ danh.】
...
“Có.”
Ta định giải thích, nhưng nghĩ đến thân phận của Tiêu Sơ, cuối cùng vẫn lựa chọn im lặng.
“Giờ nàng bỏ Thái tử, lại quay sang chọn môn sinh của hắn sao?”
“Không như ngài nghĩ đâu.”
“Y là người tốt.”
“Gặp hắn ngày đầu đã thấy là người tốt?”
Tạ Lương trông càng lúc càng giận.
【Khương Lê, nói thật đi, không là lát nữa Tiêu Sơ chắc sẽ…】
【Đồng ý với lầu trên, giờ trông Tạ Lương y như sắp giết người vậy.】
【Đứng ở góc độ của Tạ Lương mà nói, vợ mình thà chọn thuộc hạ cũ của người yêu cũ còn hơn chọn mình, đúng là tức muốn chết.】
...
“Y là người ta sắp xếp bên cạnh Thái tử.”
“Hôm ấy trong cung yến, chính Thái tử đã dẫn ta đến phòng ngài. Vậy nên ta đã nhìn rõ con người của hắn rồi, ngài có thể yên tâm.”
Ta kéo vạt áo Tạ Lương, lần đầu tiên chọn nghe theo những âm thanh đó.
“Ta không lừa ngài nữa.”
Thấy Tạ Lương vẫn không phản ứng, ta tiếp tục nói: “Ta biết...”
Nhưng lửa giận trong mắt hắn vẫn chưa nguôi.
“Giờ ngài định đi đâu?”
“Đi báo thù cho A Hồ.”
Chiếc khăn được hắn gấp gọn lại, nhét vào ngực áo cẩn thận, như thể sợ ai giành mất.

Bình Luận

0 Thảo luận