1
Bầu không khí trên bàn ăn nặng nề đến lạ.
"Tiểu Diêu, bác họ con vì cứu cha mà bị xe tông..." Cha đau đớn nói, giọng đầy nghẹn ngào: "Ông ấy đã cứu mạng cha... Chúng ta phải chăm sóc ông ấy đến cuối đời."
Bà nội cũng gật gù phụ họa: "Từ nay con phải gọi bác ấy là cha, tận tâm phụng dưỡng."
Tôi cúi đầu, lặng lẽ bới bát cơm trước mặt.
Kiếp trước, cha và bà nội cũng đã thuyết phục tôi như vậy, ép tôi làm con gái nuôi của bác họ.
Tôi đã phản kháng, nhưng vô ích.
Bà nội đánh tôi bất tỉnh, còn cha thì lén lút đưa tôi sang nhà bác họ ở làng bên ngay trong đêm.
Từ đó, cuộc sống của tôi còn thua cả một con chó trong nhà bác họ.
Ít nhất chó vẫn có lúc được nghỉ ngơi.
Còn tôi, một đứa bé 13 tuổi, ban ngày phải nấu ăn cho cả nhà.
Ban đêm lại không được ngủ, phải túc trực hầu hạ bác họ cụt chân, lau rửa, dọn dẹp cả phân lẫn nước tiểu.
Bác họ mất cả hai chân, bác gái thì trộm tiền bồi thường bỏ trốn theo gã đàn ông khác.
Từ đó, một người đàn ông từng hiền hòa, dịu dàng lại trở nên nóng nảy, thất thường, chỉ cần chút bất mãn liền nổi điên giận dữ.
Ban đêm, chỉ cần tôi lỡ tay làm đổ chậu nước tiểu, dù âm thanh nhỏ đến đâu, cũng sẽ ăn đòn thừa sống thiếu chết.
Trên đầu giường của bác họ treo một cây roi mây, chuyên dùng để đánh tôi.
Tôi càng kêu khóc, bác càng đánh hăng.
Vừa đánh, bác vừa đay nghiến: "Tiểu Diêu, cha mày không cần mày nữa."
Tôi khóc nấc, phản bác: "Ông nói dối! Cha tôi sẽ không bỏ rơi tôi!"
"Lão đây vì cứu cha mày mà mất hai chân, là đại ân nhân của cả nhà chúng mày!"
"Dám trừng mắt với lão? Lão đánh chết mày, cha mày cũng chẳng dám hé răng!"
"Nhớ kỹ, đây là món nợ nhà mày phải trả!"
Mỗi lần phản kháng, tôi chỉ nhận lại những trận đòn không hồi kết.
Bác họ điên cuồng đánh đập tôi, cửa ngoài thì bị khóa, tôi chẳng thể trốn đi đâu, chỉ biết co ro ở góc phòng khóc nấc lên.
Tiếng khóc của tôi đánh thức cụ bà.
Bà ta vừa chửi vừa càu nhàu bước ra khỏi phòng, tiếng xích sắt va chạm loảng xoảng trong bóng tối.
Dưới ánh đèn lờ mờ, gương mặt đen đúa của bà ta hiện lên đầy vẻ chán ghét: "Khóc, khóc, khóc!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ti-u-di-u&chuong=1]
Mày không ngủ, người khác không cần ngủ à?"
Tưởng rằng cụ bà sẽ giúp tôi.
Nào ngờ, bà ta lôi từ sau lưng ra một sợi dây thừng và một mảnh vải rách.
Với sức vóc to lớn, bà ta dễ dàng trói chặt tôi lại, nhét giẻ rách vào miệng, rồi như ném một món đồ bỏ đi, quẳng tôi xuống bên giường bác họ.
"Được rồi, giữ yên lặng một chút! Sáng mai tao còn phải lên chùa niệm kinh, cầu phúc cho mày."
"Biết rồi, mẹ."
Bác họ bật cười khanh khách, giọng điệu sắc nhọn khiến tôi lạnh cả sống lưng.
Ánh đèn ngoài phòng vụt tắt. Không lâu sau, tiếng ngáy của cụ bà vang lên đều đều.
Bác họ xả cơn giận xong, liền ngủ say như chết.
Trời đã sang thu, đêm đến lạnh đến thấu xương.
Sáng hôm sau, tôi bị đánh thức bởi giọng nói của cha.
"Tiểu Diêu, là cha vô dụng, để con phải chịu khổ..."
Cha rưng rưng nước mắt, nhẹ nhàng giúp tôi bôi thuốc.
Tôi muốn ngồi dậy, nhưng không còn chút sức lực nào.
Giọng khàn đặc, tôi van nài: "Cha ơi, con muốn về nhà... Cha đưa con về nhà có được không?"
Cha tôi ngập ngừng, gương mặt đầy vẻ khó xử: "Xin lỗi con, Tiểu Diêu, cha tạm thời chưa thể đưa con về."
Dường như nước mắt tôi đã cạn kiệt từ đêm qua.
"Vì sao?"
Tôi truy hỏi: "Mẹ cũng đồng ý sao?"
Ánh mắt cha trốn tránh, rồi đột nhiên tự vả liên tiếp lên mặt mình: "Tiểu Diêu, con hãy chờ thêm một chút nữa! Đợi cha gom đủ tiền lắp chân giả cho bác, đợi đến khi bác có thể sống như người bình thường, cha nhất định sẽ đón con về, cả nhà đoàn tụ!"
"Đây là món nợ của nhà mình, nhất định phải trả."
Tôi không biết mình ngất đi vì đói hay vì tức giận.
Khi tỉnh dậy, cha đã không còn ở bên nữa.
Cụ bà thấy tôi mở mắt, liền thô bạo nhét một viên thuốc vào miệng tôi, ép tôi nuốt xuống: "Cái thân mày là vàng là ngọc à? Đừng tưởng bệnh là có thể trốn việc! Ăn xong thuốc thì lết dậy nấu cơm đi, con tao mà đói, món nợ này cứ tính lên đầu cha mày!"
Không có nước, viên thuốc khô khốc cứa rát cổ họng tôi.
"Cha tôi đâu?" Tôi cất giọng khàn đặc, tràn ngập cay đắng.
"Hừ! Cha mày bận lắm!"
Khi ấy, tôi ngây thơ nghĩ rằng cha đang mải kiếm tiền chuộc tôi về.
Mãi sau này tôi mới biết, lúc đó cha đang bận lo liệu tang lễ cho mẹ.
Mẹ tôi khó sinh qua đời, chỉ có mình tôi là không hay biết gì.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận