Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

TIỂU DIÊU

Chương 5

Ngày cập nhật : 2025-08-18 23:35:40
Kế hoạch đi làm của mẹ lại bị gác lại.
Bà ấy phải từ bỏ tất cả một lần nữa, tiếp tục quanh quẩn trong góc bếp, trong bốn bức tường gia đình.
Mãi đến khi muốn quay lại làm việc, mẹ tôi mới nhận ra bà ấy đã hoàn toàn tụt hậu với xã hội.
Bà ấy không thể thích nghi nổi với môi trường công sở lúc bấy giờ.
Tôi từng thấy ảnh tốt nghiệp đại học của mẹ trong album cũ.
Mẹ từng kiêu hãnh, tự tin, rạng rỡ như thế.
Lẽ ra mẹ phải là một người phụ nữ tỏa sáng chốn công sở, chứ không phải bị cơm áo gạo tiền mài mòn đến mức mất đi chính mình.
Tôi tự nhủ với bản thân, tuyệt đối không để ai trở thành hòn đá ngáng đường mẹ nữa.

6
Cha thu dọn xong hành lý thì chở tôi đến nhà bác họ ở làng bên bằng xe máy.
Lợi dụng tiếng động cơ ầm ầm, tôi cẩn thận luồn tay vào túi cha, lấy trộm điện thoại rồi nhanh chóng nhắn tin cho mẹ đang nằm viện chờ sinh.
Sau khi xác nhận tin nhắn đã gửi thành công, tôi lập tức xóa đi.
Chỉ còn bảy ngày nữa là mẹ sẽ gặp chuyện, tôi phải tranh thủ từng giây từng phút.
Kiếp trước, tôi biết chuyện thì đã quá muộn.
Hôm đó, mẹ khó sinh, tình trạng nguy kịch.
Bác sĩ đề nghị mổ cấp cứu, nhưng bà nội kiên quyết bắt mẹ sinh thường.
Bà ta nói bản thân cũng là phụ nữ, hồi đó bà ta cũng sinh con như vậy, sao đến lượt mẹ tôi thì lại yếu đuối như thế?
Bà ta còn bảo sinh thường thì con mới thông minh, mới giống cha tôi - một người hiếm hoi trong làng đỗ đậu đại học suốt mấy chục năm qua.
Cuối cùng, vì mẹ không thể sinh thường được, bà nội và cha lại chậm trễ quyết định, mẹ mất mạng trên bàn sinh.
Đứa em trai chưa kịp chào đời của tôi cũng bị ngạt chết.
Cha vội vàng hỏa táng mẹ và em, thậm chí còn không mua nổi một mảnh đất để chôn cất, chỉ tùy tiện rải tro đi.
Sau đó, ông ta dẫn bà nội lên thành phố hưởng phúc.
Chẳng bao lâu, cha cưới con gái của lãnh đạo trong cơ quan.
Một năm sau, bà ấy sinh cho cha một cậu con trai, còn bà nội thì lại hết què một cách thần kỳ, ngày ngày dẫn cháu trai đi khắp khu chung cư khoe khoang.
Tôi không cam lòng.
Tại sao họ có thể vui vẻ hạnh phúc, còn tôi thì bị ruồng bỏ, sống một cuộc đời còn không bằng chết?
Hận ý dâng lên trong đầu, tôi bất giác luồn tay vào túi, rút ra con dao gọt bút chì.
Lưỡi dao tuy không sắc lắm, nhưng nếu mạnh tay một chút, có lẽ… vẫn đủ để cắt đứt thứ cần cắt.
Tôi siết chặt con dao, đặt ngay sát cổ cha.
Đúng lúc đó, cha bỗng động đậy cổ, liếc nhìn tôi qua gương chiếu hậu.
"Tiểu Diêu, con ngồi vững vào, đoạn đường phía trước xóc lắm, ôm cha kẻo ngã."
"Dạ…" Tôi vội giấu con dao đi.
"Cha, cha nhất định sẽ đến đón con, đúng không?"
"Tất nhiên rồi! Bà nội nói gì cũng không tính, Tiểu Diêu mãi mãi là con gái của cha mà."
Tôi siết chặt nắm tay, rồi lặng lẽ nhét con dao lại vào túi.
Nhà bác họ đã đến.
Bước qua cánh cổng quen thuộc, tôi lại có một cảm giác hưng phấn kỳ lạ.
Khuôn mặt nhăn nheo của cụ bà trông căng thẳng, ánh mắt nhìn cha tôi đầy căm tức:
"Nói rõ trước nhé, Tiểu Diêu là chính anh đưa đến giúp đỡ, chứ không phải tôi ép buộc!"
Cha tôi cúi đầu ngoan ngoãn, rối rít gật dạ.
Tôi chủ động tiến lên, nắm lấy tay cụ bà: "Bà đừng trách cha con. Cha con đau lòng lắm khi chuyện của bác trai xảy ra, đến nỗi lúc nào cũng mong mình có thể gánh chịu thay ông ấy."
"Bác trai tốt như vậy, con tin ông ấy sẽ sớm khỏe lại thôi!"
Sắc mặt cụ bà dịu đi thấy rõ.
Kiếp trước, tôi bị đánh ngất rồi mới bị đưa đến đây.
Lúc tỉnh dậy, phản ứng đầu tiên của tôi là khóc lóc đòi về.
Sự ầm ĩ của tôi thu hút không ít người vây xem, bàn tán đủ điều, khiến cụ bà vốn đã không ưa tôi lại càng bực bội hơn.
Tôi bị đánh, bị mắng, bị sai vặt như một kẻ giúp việc không công.
Càng phản kháng, tôi càng bị hành hạ nặng hơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ti-u-di-u&chuong=5]

Bình Luận

0 Thảo luận