"Thôi nào, ông bớt nói một câu đi."
Bà ngoại kéo mẹ và tôi ngồi xuống ghế: "Đi cả ngày trời, chắc chưa ăn cơm đúng không?"
"Chưa ạ!"
"Được rồi, để mẹ vào bếp nấu cho. Còn hai cha con ông thì ngồi xuống mà nói chuyện cho rõ ràng đi."
Tôi và mẹ ngồi hai bên ông ngoại.
Ông đan hai tay vào nhau, trông có chút gượng gạo.
Mẹ mở lời trước: “Cha, con muốn ly hôn."
Tôi liền tiếp lời: "Ông ngoại, con cũng không cần cha nữa!"
"Được, được, được!"
Những oán giận tích tụ bao năm trong lòng ông ngoại phút chốc tan biến sạch.
Ông lập tức móc điện thoại ra gọi: "Lão Lưu à, Tiểu Lưu có nhà không?"
"Cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là con gái tôi muốn ly hôn. Cậu bảo Tiểu Lưu xem thử làm sao để thằng khốn đó ra đi tay trắng, à đúng rồi, hai đứa nhỏ đều phải về nhà họ Chu."
Nghe vậy, mắt tôi sáng lên.
Tôi vốn nghĩ ông ngoại sẽ không thích một đứa bé mang dòng máu của ba tôi.
Ông ngoại cúp máy, dường như đọc được suy nghĩ trong lòng tôi: "Tiểu Diên, từ hôm nay trở đi, con là con cháu nhà họ Chu, không còn chút liên quan nào đến nhà họ Tiết nữa."
Tôi biết, ông ngoại là vì yêu thương mẹ mà yêu thương tôi.
12
Ăn cơm xong, bà ngoại dẫn tôi và mẹ ra khu chung cư dạo một vòng cho tiêu thực, ông ngoại lẳng lặng đi phía sau.
Ánh mắt ông luôn dõi theo mẹ, như thể sợ mẹ lại biến mất lần nữa.
Bà ngoại gặp ai cũng khoe: "Đây là con gái tôi đấy, đẹp không?"
Ông ngoại cũng không chịu thua: "Còn đây là cháu gái tôi, ngoan lắm!"
Hàng xóm cười tít mắt đáp lại: "Phải phải, không hổ là con cháu hai người, đương nhiên là đẹp rồi."
Ông ngoại cười đến nỗi miệng không khép lại được.
Bầu không khí vốn đang hòa hợp vui vẻ, bỗng bị một giọng nói phá vỡ: "Vợ ơi, em lén rời khỏi bệnh viện cũng không nói với anh một tiếng, hại anh tìm mãi!"
Cha tôi xuất hiện, phía sau còn có bà nội đang cà nhắc đi theo.
Vừa trông thấy hai gương mặt đáng ghét đó, ông ngoại lập tức bước lên che chắn trước mặt mẹ: "Thằng ranh con… à không, thằng khốn, bớt quấy rầy con gái nhà tao đi!"
Cha tôi cười lấy lòng: “Cha à, có phải cha còn hiểu lầm con chuyện gì không?"
"Đừng có gọi tao là cha!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ti-u-di-u&chuong=10]
Tao chưa bao giờ thừa nhận mày là con rể của tao!"
Ông ngoại chống nạnh, giọng đầy uy nghiêm.
Bà nội giả bộ khuyên nhủ với giọng điệu châm chọc: "Thông gia à, Tiểu Thuần dù sao cũng là con dâu nhà họ Tiết, ông làm vậy chẳng phải cố tình chia rẽ vợ chồng nó sao?"
"Vợ chồng có gì thì cứ nói rõ với nhau, chúng ta là bậc trưởng bối, cũng không nên xen vào quá nhiều, đúng không?"
Ông ngoại hừ lạnh một tiếng: "Con gái tôi, cháu ngoại tôi bị các người bắt nạt, tôi là cha nó, là ông ngoại nó, chẳng lẽ không được can thiệp?"
Bà nội vờ như không hiểu: "Thông gia, có phải ông có hiểu lầm gì với nhà chúng tôi không?"
Bà ngoại lạnh mặt: "Đừng tưởng tôi không biết. Ân tình của con trai bà, dựa vào đâu mà bắt cháu ngoại tôi trả?"
"Mọi người đến xem đây! Người ta cứu mạng con trai họ, miệng thì nói báo ơn, kết quả lại đem cháu gái tôi mới mười mấy tuổi đi làm trâu làm ngựa! Làm cha làm bà kiểu gì vậy?"
Hàng xóm bắt đầu xì xào bàn tán, chỉ trỏ vào bà nội.
Mặt cha tôi có chút khó coi, ông ta khẽ kéo tay áo bà nội.
Bà nội giận quá mất khôn, không quan tâm gì nữa, đột nhiên lao ra khỏi đám đông, túm chặt lấy tay mẹ tôi, lôi kéo bằng được: "Nói gì thì nói, con dâu nhà họ Tiết, tôi nhất định phải mang về!"
Mẹ né tránh theo bản năng, nhưng lúc lùi lại vô tình vấp phải thứ gì đó.
Trong đám đông vang lên một tiếng thét kinh hãi: "Chảy máu rồi!"
13
"Sản phụ tình trạng nguy cấp, bắt buộc phải chuyển sang mổ, ai là người nhà sản phụ, đến ký tên!"
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh: "Mổ!"
Bà nội liên tục xua tay: "Con nhóc này biết cái gì? Con dâu tôi phải sinh thường, sinh thường thì con cái mới thông minh hơn."
Ông ngoại tức đến mức chửi thẳng: "Thông minh cái mẹ gì! Nhà mấy người cái gen nát bét thế, còn mơ tưởng con gái tôi sinh ra một thiên tài chắc? Bác sĩ, tôi là cha nó, tôi ký!"
Bà ngoại cũng dặn dò không ngừng: "Đúng rồi bác sĩ, mạng của con gái tôi quan trọng nhất!"
Sau khi ký xong, bác sĩ lại vào phòng sinh.
Ông ngoại trừng mắt nhìn bà nội.
Bà nội đứng một bên, tức giận nhưng không dám nói gì.
Tôi căng thẳng nhìn chằm chằm vào phòng sinh.
Rất lâu sau, đèn báo trong phòng phẫu thuật tắt.
Y tá bước ra.
"Người nhà của Chu Thuần."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận