Bác họ mở mắt, vẻ mặt mơ hồ.
"Đây là đâu? Sao bác lại ở đây?"
"Chúng ta bị bắt cóc rồi!" Tôi nghiêm túc nói.
Bác họ lắc đầu, rồi chần chừ mở miệng: "Trước khi ngất đi, hình như bác nhìn thấy Tiết Lâm?"
Tôi không ngạc nhiên khi nghe tên đó được nhắc đến.
"Tỉnh cả rồi à?"
Giọng nói của Tiết Lâm vọng xuống từ cầu thang trống trải.
Ông ta cầm một chai rượu, bước đến trước mặt chúng tôi, ngửa đầu uống một hơi dài.
"Tại sao các người vẫn chưa chịu buông tha cho tôi?"
Tiết Lâm bất ngờ đập vỡ chai rượu, nhặt lên một mảnh vỡ, kích động ngồi xổm xuống trước mặt bác họ, túm chặt cổ áo bác, gào lên: "Không phải anh đã hứa là sẽ không phát tán đoạn video đó sao?"
Nước bọt văng lên mặt bác họ, bác theo phản xạ nhìn về phía tôi.
Mắt tôi rưng rưng nước, cơ thể không ngừng run rẩy.
Tiết Lâm đột ngột quay sang tôi, áp mảnh vỡ lạnh lẽo lên cổ tôi.
"Quả nhiên lòng dạ đàn bà là độc nhất!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ti-u-di-u&chuong=13]
Nhà, tiền, đều đưa cho các người rồi, mẹ mày vẫn chưa hài lòng, nhất định phải dồn tao vào chỗ chết mới cam tâm sao?"
"Bây giờ tao mất việc, còn bị liệt vào danh sách đen, tất cả đều là do mẹ mày ép tao."
Tôi sợ đến nỗi không nói được gì, chỉ có những giọt nước mắt to tròn liên tục trào ra.
Tiết Lâm điên cuồng vuốt tóc tôi, giọng nói méo mó quái dị: "Tiểu Diên, đừng sợ, hổ dữ cũng không ăn thịt con, tao sẽ không giết con mình đâu, tao chỉ muốn tiền thôi, hê hê hê!"
"Chỉ cần mẹ mày giao hết tiền cho tao, tao sẽ lập tức thả các người ra."
Bác họ cười nhạo một tiếng, sau đó dịch người đến gần Tiết Lâm: "Em họ, không ngờ một người từng được tung hô như là thiên chi kiêu tử, giờ lại ra nông nỗi này."
"Tiết Lâm, cậu có muốn nhìn lại bộ dạng của mình bây giờ không?"
Đầu óc Tiết Lâm dường như bị cồn làm cho mơ màng, động tác trở nên chậm chạp.
Ánh mắt ông ta lần theo hướng nhìn của bác họ, nhìn về cửa sổ vỡ nát trên tường.
Hình ảnh được phản chiếu trên cửa kính là, một gã râu ria xồm xoàm, đầu tóc bù xù…
Bác họ cười, nhưng nước mắt lại rơi xuống.
"Em họ, hay là chúng ta làm lại từ đầu đi?"
"Làm lại từ đầu?"
"Đúng vậy!"
Nói rồi, bác họ lao cả nửa thân người về phía Tiết Lâm.
Dưới tác động của rượu, Tiết Lâm hoàn toàn không kịp phản ứng.
Hai thân thể chồng lên nhau, rơi thẳng xuống dưới.
Không biết bao lâu sau, bên dưới vang lên tiếng còi cảnh sát.
"Con ơi!"
"Thông Thông!"
"..."
Tiết Lâm chết rồi, Trần Thông cũng không sống nổi.
Thanh thép xuyên thẳng qua cơ thể, máu loang lổ khắp mặt đất.
Bà nội chịu không nổi cú sốc, đột quỵ trên đường đến bệnh viện, rồi qua đời.
Là cháu gái, là con, là cháu họ, tôi khoác áo tang, tiễn đưa họ đoạn đường cuối cùng.
Trong đám tang, cụ bà ôm một con búp bê cụt chân, khi khóc khi cười.
Cụ bà lẻ loi một mình, người thân gom góp chút tiền, đưa bà ta vào viện dưỡng lão.
Sau khi lo liệu xong tang lễ, chúng tôi dọn về nhà ông bà ngoại.
Tôi ngồi trước máy tính, xóa hoàn toàn đoạn video đáng ghê tởm kia.
Mẹ bưng vào một đĩa cam đã gọt sẵn.
Bà nhìn lướt qua màn hình máy tính, tò mò hỏi: "Sao con lại xem công ty của chú Vương?"
Tôi giấu đi tia lạnh lẽo trong đáy mắt, ngước lên nhìn mẹ, vẻ mặt ngây thơ: "Mẹ ơi, con thấy chú Vương giỏi quá, sau này con cũng muốn được như chú ấy!"
Mẹ mỉm cười, xoa đầu tôi: "Tiểu Diên, thế giới này chúng ta chỉ đến một lần, con có thể ngắm nhìn những phong cảnh con yêu thích, làm những điều con muốn làm. Con không nhất định phải trở thành một đóa hướng dương, chỉ cần con muốn, con có thể là sơn trà, là thủy tiên, thậm chí là một đóa hoa vô danh, là bất cứ điều gì con thích."
(Toàn văn hoàn)
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận