Tôi bình tĩnh nói: "Bà nội nói đúng ạ, con đồng ý sang nhà bác họ giúp chăm sóc ông ấy. Nhưng cha phải đến đón con vào ngày trước khi nhập học nhé!"
"Tiểu Diêu đúng là con gái ngoan của cha."
Cha cười mãn nguyện, đứng dậy vào phòng giúp tôi thu dọn hành lý.
Ông ta dường như không thể chờ đợi thêm để đưa tôi đến nhà bác họ.
Nhưng khác với kiếp trước, lần này tôi cũng háo hức muốn đi.
Tôi nhớ rất rõ, vài năm sau, bác họ nghiện rượu nặng, còn tôi thì mừng vì điều đó.
Bởi vì khi bác uống say, bác chẳng còn sức để đánh tôi nữa.
Bác họ không chỉ một lần gọi điện trong lúc say xỉn.
"Tương lai của Chủ nhiệm Tiết, tôi nghe nói anh lại được thăng chức rồi à?"
"Đừng tưởng tôi ở quê thì không có nguồn tin, tôi nói cho anh biết, tai mắt tôi nhanh nhạy lắm đấy. Chuyện bẩn thỉu của anh, anh nghĩ có thể giấu nổi tôi sao?"
Bác họ nhếch miệng cười khẩy, tay cầm một vật nhỏ màu đen, trông giống như một chiếc USB.
"Tôi tìm cậu cũng chẳng có chuyện gì to tát cả, chẳng qua rượu của tôi sắp hết rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ti-u-di-u&chuong=4]
Mai cậu mang chai Mao Đài mà ông chủ lớn tặng đến cho tôi đi, tiện thể mang thêm vài bao Đại Trung Hoa."
"Dạo này vận may hơi tệ, cậu đưa tôi hai mươi ngàn tiền mặt, tôi phải gỡ lại cả vốn lẫn lãi."
"Ồ, không có tiền à? Vậy thì tôi không đảm bảo mấy thứ này có 'vô tình' bị lộ ra không đâu. Đến lúc đó mà ảnh hưởng đến con đường quan lộ của Chủ nhiệm Tiết thì…"
"Ha ha, biết điều là được."
Cúp điện thoại, bác họ phì phèo nhổ nước bọt mấy lần: "Hừ, cái chức chủ nhiệm chó má gì chứ, chẳng phải cũng chỉ là con chó của Trần Thông này thôi sao?"
Bác cẩn thận nhét chiếc USB vào cán roi mây, sau đó ôm chai rượu uống đến say mèm.
Lúc đó tôi không hề biết người mà bác họ đang uy hiếp là ai.
Mãi đến vài năm sau, khi tôi trốn được vào thành phố, tình cờ phát hiện ra “Chủ nhiệm Tiết” trong miệng bác ta chính là cha tôi.
Chỉ là tôi còn chưa kịp đi tìm ông ta thì đã bị bọn buôn người bắt cóc sang vùng Tam Giác Vàng, cuối cùng chết trên đường bỏ trốn.
Bây giờ tôi đã biết người mà bác họ vẫn luôn uy hiếp, chính là người cha đã vứt bỏ tôi.
Những manh mối kiếp trước cộng với sự thử nghiệm vừa rồi khiến tôi chắc chắn một điều: trong tay bác họ đang nắm điểm yếu của cha tôi.
Bác họ có thể dùng nó để ép ông ta, vậy tại sao tôi không thể?
5
"Bốp…"
Bà nội lạnh mặt, đập mạnh bát đũa xuống bàn.
"Rửa bát đi."
Nói xong, bà ta tập tễnh bước vào trong nhà.
Bình thường, bà nội chưa từng có thái độ tốt với tôi khi không có người ngoài.
Nhìn theo bóng lưng bà ta, tôi không kìm được mà cất giọng: "Bà nội, giả vờ suốt bao nhiêu năm như vậy, chắc là mệt lắm nhỉ?"
Bước chân bà nội khựng lại, bà ta chầm chậm quay người, gương mặt đầy vẻ nghi hoặc.
Bà như đang suy nghĩ xem mình có nghe nhầm hay không.
"Mày vừa nói gì?"
Tôi mỉm cười chối bỏ: "Con đâu có nói gì đâu ạ, có phải bà nội lớn tuổi rồi, lú lẫn rồi không?"
Bà nhíu mày, dường như không hài lòng với lời tôi.
Tôi vẫn tươi cười: "Bà nội, sắp tới con sẽ sang nhà bác họ rồi, bà nhất định phải tự chăm sóc bản thân cho tốt nhé!"
Bà khẽ gật đầu, không nói gì thêm.
Dù sao thì chẳng bao lâu nữa, bà ta cũng sẽ cùng ba tôi lên thành phố hưởng phúc.
Còn tôi, đứa cháu gái mà bà ta chán ghét, sẽ bị bỏ lại mãi mãi ở vùng quê này.
Bà nội chưa bao giờ thể hiện rõ ràng rằng bà không thích tôi, nhưng tôi biết bà hận tôi.
Hận vì tôi đã chiếm mất vị trí của một đứa cháu trai.
Sau khi tôi ra đời, mẹ tôi không còn muốn sinh thêm nữa.
Nhưng bà nội thì không chấp nhận việc nhà họ Tiết bị đứt đoạn. Bà ta ngày đêm rót vào tai mẹ những lời lẽ về trách nhiệm sinh con nối dõi.
Lúc ấy, mẹ tôi có một công việc ổn định, con đường thăng tiến rộng mở, nên dù thế nào cũng không muốn sinh thêm.
Đúng lúc đó, bà nội bỗng dưng té ngã gãy chân.
Cha tôi lấy lý do nam nữ có khác, khuyên mẹ tôi nghỉ việc để ở nhà chăm sóc bà.
Lấy chữ hiếu làm đầu, dù không tình nguyện, mẹ cũng đành cam chịu.
Từ đó, mẹ ở nhà chăm sóc tôi và bà nội.
Thời gian trôi qua, thấy sức khỏe bà nội ngày một khá hơn, mẹ tôi lại đề nghị đi làm lại.
Lần này, cha tôi lập tức đồng ý.
Thế nhưng chỉ vài ngày sau, bà nội lại bị thương.
Bà ta suốt ngày kêu đau chân, còn nói thà chết đi còn hơn làm gánh nặng cho cả nhà.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận