Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

TRÙNG SINH LÀM NỮ ĐẾ

Chương 10

Ngày cập nhật : 2025-08-16 23:38:58
Những kẻ này, kiếp trước cũng từng giúp kẻ ác làm điều xấu, hôm nay kết cục như vậy, coi như là báo ứng.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến ngày ta lâm bồn.
Ta nghiêng người tựa trên nhuyễn tháp, nhẹ nhàng xoa bụng, từng chút một: "Bệ hạ, người nói xem, là hoàng tử hay công chúa?"
Thịnh Trường Phong nghe vậy bật cười: "Công chúa có ích gì? Đã sinh thì phải sinh hoàng tử!"
Ta khẽ cười nhạt, trong lòng thầm may mắn vì bản thân đã không nhìn lầm.
Nam nhân này, đúng là vô dụng.
Bỗng nhiên, một cơn đau dữ dội từ bụng truyền đến.
Đứa trẻ sắp ra đời rồi.
Không biết đã qua bao lâu, một tiếng khóc vang dội xé tan màn đêm.
"Chúc mừng nương nương, là một công chúa!"
Bà đỡ bế đứa trẻ, khuôn mặt tràn đầy vui mừng.
Kỳ Vương nhìn thấy không phải là hoàng tử, lập tức phất tay áo bỏ đi.
Vậy cũng tốt.
Bớt cho ta một phen đau lòng.
Ta cúi xuống, dịu dàng nhìn con gái trong tã lót.
Đây chính là cảm giác huyết mạch tương liên.
"Chăm sóc thật tốt cho công chúa."
Bà đỡ vội vàng cúi đầu nhận lệnh, lui ra ngoài.
Một tháng sau, ta ôm con gái đến gặp Thịnh Lâm Xuyên.
Giờ đây, hắn chỉ còn đôi mắt là có thể động đậy.
Ta nhẹ nhàng đặt đứa trẻ bên cạnh hắn, mặc kệ ngọn lửa giận dữ trong mắt hắn.
"Bệ hạ có lẽ vẫn chưa biết, Thịnh Trường Thanh đã hạ độc khiến người không thể có con từ lâu rồi."
"Vậy nên, người mới vô tự đến tận bây giờ."
Mắt Thịnh Lâm Xuyên co giật dữ dội.
Ta khẽ cười, đưa tay vuốt ve gương mặt mềm mại của con gái.
Đứa bé này giống ta, giữa đôi mày đều mang theo vẻ dịu dàng.
"Bệ hạ biết không?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tr-ng-sinh-l-m-n&chuong=10]

Nếu người sớm xử tử Thái tử, đã chẳng xảy ra nhiều chuyện như vậy rồi."
Ta đứng dậy, ôm lấy con gái, xoay người rời đi.
Cứ để hắn trước lúc chết được nhìn thấy con ruột của mình đi.
Coi như ta tích đức cho con gái vậy.
Từ khi ta thu phục được Lý Đức Phúc, độc bất dục kia đã sớm được giải.
Ít nhất, huyết thống phải tinh thuần.
Nửa nén hương sau, tiếng chuông tang vang vọng khắp hoàng cung.
Âm thanh trầm thấp quẩn quanh trên bầu trời Tử Cấm Thành.
Ta cúi đầu nhìn con gái trong lòng đang say ngủ.
Gương mặt nhỏ nhắn phơn phớt hồng, trong giấc mộng còn khẽ chu môi.
Hoàn toàn không hay biết rằng, trong hoàng cung này sắp có thêm một oan hồn nữa.
Bây giờ, chỉ còn lại kẻ cuối cùng.
Thịnh Trường Phong vội vã chạy đến, khuôn mặt không giấu được niềm vui: "Nhu Nhi, nàng làm rất tốt!"
"Ba ngày… Không, ngày mai trẫm sẽ đăng cơ!"
Ta đưa con gái trong lòng cho Thúy Trúc.
Nhìn y, ánh mắt lạnh như băng: "Vậy thì nữ nhi của chúng ta, cũng nên được lập làm Hoàng Thái nữ."
Sắc mặt Thịnh Trường Phong trầm xuống: "Một nữ tử, sao có thể lập làm Hoàng Thái nữ?"
"Phong làm công chúa là được rồi!"
Ta lặng lẽ nhìn y, ánh mắt rét lạnh.
Thịnh Trường Phong biến sắc, cố nén giận: "Nhu Nhi, trẫm biết nàng vất vả, nhưng ngôi vị Hoàng Thái nữ đâu thể tùy tiện phong lập?"
"Lập Thái nữ, thực sự là trái với tổ chế…"
"Tổ chế?"
Ta cắt ngang, giọng nói lạnh lẽo: "Tổ chế đã do con người đặt ra, thì cũng có thể sửa đổi."
"Ngươi!"
Thịnh Trường Phong giận dữ nhìn ta, tức đến mức phun ra một ngụm máu tươi.
Ta cầm khăn tay, nhẹ nhàng lau đi vệt máu bên môi y: "Kỳ Vương thương tiếc tiên đế, không đành lòng để tiên đế cô đơn dưới suối vàng, liền uống thuốc độc tuẫn táng…"
Ta thản nhiên nói.
Đôi mắt Thịnh Trường Phong trợn tròn, không thể tin nổi mà nhìn ta, nhưng không còn sức nói thêm một lời nào nữa.
Rất nhanh sau đó, y tắt thở.
Ta ghét bỏ ném chiếc khăn lên mặt y, che đi đôi mắt chết không nhắm kịp.
Hoàng cung này, cuối cùng cũng sạch sẽ rồi.
Ba ngày sau, ta khoác lên mình long bào màu vàng sáng, từng bước một tiến lên bảo tọa cao nhất.
Mũ miện che khuất dung nhan của ta, nhưng không che được dã tâm trong ánh mắt.
Trên Kim Loan Điện, bá quan quỳ bái, hô vang: "Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Mẫu thân ta đứng ở vị trí cao nhất trong quần thần với danh nghĩa tể tướng.
Tiếng hô vang dội rung chuyển trời đất.
"Chúng khanh bình thân."
Giang sơn này, cuối cùng cũng là của ta rồi.
[Toàn Văn Hoàn]

Bình Luận

0 Thảo luận