Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

TRÙNG SINH LÀM NỮ ĐẾ

Chương 2

Ngày cập nhật : 2025-08-16 23:37:22
2
Sáng hôm sau, ta ngồi ngay ngắn bên khung cửa, thong thả nghịch một cây trâm vàng.
Dấu vết điên cuồng của đêm qua vẫn còn in sâu trong tâm trí.
Đúng lúc này, mẫu thân ta vội vã bước vào.
Trên gương mặt bà thoáng hiện lên nét lo lắng khó nhận ra: "Như nhi, đêm qua con…"
Bà ngập ngừng, ánh mắt lướt qua cổ ta, dừng lại một khắc đầy ẩn ý.
Ta hờ hững kéo nhẹ vạt áo, che đi những dấu vết còn sót lại.
"Nương, nữ nhi tự có chừng mực."
Mẫu thân ta thở dài, giọng điệu mang theo nỗi ưu tư sâu nặng: "Như nhi, sao con có thể nghịch thiên chuyển mệnh…?"
"Con gả cho Thái tử mới là ý trời!"
Ta khẽ cười nhạt, tiếp tục nghịch cây trâm trong tay.
Đây là món quà do Thịnh Lâm Xuyên thưởng.
Những viên trân châu đính trên đó khẽ lay động theo từng cử động của ta.
Hắn nói, nó sẽ càng làm tôn lên làn da trắng nõn của ta.
Ta chậm rãi lên tiếng: "Nương, người từng nói, ai cưới con sẽ có được thiên hạ."
"Nhưng Hoàng đế… mới là chủ thiên hạ, đúng không?"
Nghe vậy, sắc mặt mẫu thân ta lập tức tái nhợt.
"Con đã quyết, ta cũng không thể nói thêm gì…"
"Nhưng hậu quả, con phải tự gánh lấy!"
Bóng lưng bà dần khuất sau cánh cửa điện, nụ cười trên môi ta cũng nhạt đi.
Ta biết, mẫu thân đã sớm dốc lòng phò tá Thái tử.
Bà tin rằng chỉ có Thái tử mới có thể mang lại vinh quang tột đỉnh cho Thẩm gia.
Bà hận Thịnh Lâm Xuyên.
Nỗi hận đó ăn sâu vào cốt tủy, dai dẳng như loài trùng bám vào xương thịt, vĩnh viễn không thể xua tan.
Bà cho rằng, chính Thịnh Lâm Xuyên đã hại chết phụ thân ta.
Hại người chiến tử sa trường, da ngựa bọc thây.
Nhưng bà không biết, Thịnh Lâm Xuyên chẳng qua chỉ là một kẻ thuận nước đẩy thuyền.
Kẻ thực sự đứng sau tất cả… chính là vị Thái tử mà bà một lòng tin tưởng.
Cảnh tượng ta chết thảm ở kiếp trước vẫn còn khắc sâu trong tâm trí.
Chỉ cần nghĩ đến, cả người ta lại lạnh run.
Thái tử khi đó, khóe môi mang theo nụ cười tàn nhẫn.
Hắn ta nói: "Thẩm gia các ngươi đúng là trung thành, trẫm rất an tâm… không uổng công để các ngươi đoàn tụ dưới suối vàng."
Nghĩ đến đây, ta mạnh tay ném cây trâm vàng xuống bàn.
Những viên trân châu va vào nhau, phát ra âm thanh giòn tan trong không gian tĩnh lặng.
Sống lại một đời, ta nhất định phải nắm chặt vận mệnh trong tay.
Dù có giẫm lên lưỡi dao, ta cũng phải mở ra một con đường đẫm máu cho chính mình.

3
"Cộc cộc cộc…"
Tiếng gõ cửa dồn dập kéo ta khỏi dòng suy nghĩ.
"Vào đi."
Thị nữ đẩy cửa bước vào, hành lễ cung kính: "Tiểu thư, Thái tử điện hạ đến rồi."
Hừ, đến nhanh thật.
Khóe môi ta nhếch lên thành một nụ cười lạnh: "Mau mời vào."
Thái tử Thịnh Trường Thanh khoác trên mình y bào trắng, phong thái ôn nhã, từ tốn tiến vào.
Trên mặt hắn ta là nụ cười dịu dàng như gió xuân, nhưng ánh mắt kia lại lóe lên một tia âm u sắc lạnh, chỉ trong chớp mắt liền biến mất.
"Như nhi, dạo này nàng vẫn khỏe chứ?"
Ta khẽ che miệng cười, cố ý cụp mi xuống, giả vờ e thẹn: "Nhờ ơn Thái tử điện hạ, thần nữ vẫn khỏe."
Thịnh Trường Thanh bước tới trước mặt ta, đưa tay định chạm vào gò má.
Ta khẽ nghiêng đầu né tránh.
Trong mắt hắn ta thoáng qua tia khó chịu, nhưng rất nhanh liền giấu đi, giọng điệu vẫn ôn hòa như trước: "Như nhi, sao nàng lại xa cách thế? Nàng và ta, chẳng lẽ còn cần khách sáo như vậy sao?"
"Điện hạ nói đùa rồi." Ta cầm lấy cây trâm vàng trên bàn, chậm rãi xoay xoay giữa ngón tay.
"Quân thần có khác, lễ nghi không thể bỏ."
Nụ cười trên mặt Thịnh Trường Thanh hơi cứng lại, nhưng hắn ta nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản: "Như nhi, nàng vẫn giận vì phụ hoàng chưa chịu ban hôn sao? Đừng lo, đợi ta…"
"Điện hạ quá lời rồi." Ta cắt ngang, giọng điềm nhiên.
"Thần nữ nào dám mong mỏi gì?"
Ánh mắt Thịnh Trường Thanh tối đi một chút: "Như nhi, nàng biết rõ ta thật lòng với nàng, vì sao dạo gần đây cứ mãi xa lánh ta?"
Giọng điệu hắn ta mang theo chút ấm ức, như thể ta mới là kẻ phụ bạc vô tình.
Ta bật cười, ánh mắt thoáng qua một tia giễu cợt: "Nhìn dáng vẻ này của điện hạ, không biết còn tưởng thần nữ đã phụ bạc điện hạ đấy."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tr-ng-sinh-l-m-n&chuong=2]

Bình Luận

0 Thảo luận