Thịnh Lâm Xuyên cười giận dữ: "Trẫm thấy ngươi điên rồi!"
Hắn đập mạnh xuống long án, đến mức bình phong phía sau cũng rung lên.
"Người đâu! Bắt nghịch tử lại cho trẫm!"
Lời còn chưa dứt, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng hò hét chém giết.
"Hoàng thượng! Bên ngoài…"
Lý Đức Phúc hoảng loạn chạy vào.
Ta thầm vui mừng trong lòng.
Cuối cùng cũng tới rồi!
Thịnh Trường Thanh nhếch môi cười lạnh: "Phụ hoàng, người vẫn nên ngoan ngoãn chịu trói đi thôi!"
"Người đâu! Hộ giá!"
Thịnh Lâm Xuyên quát lớn.
Trong điện lập tức đại loạn, đao kiếm vung vẩy, máu tươi tung tóe.
Ta được Lý Đức Phúc che chở phía sau, lặng lẽ quan sát hết thảy, trong lòng sóng nước chẳng gợn.
Thịnh Trường Thanh cười khinh bỉ: "Phụ hoàng, thành vương bại khấu, thiên cổ không đổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tr-ng-sinh-l-m-n&chuong=9]
Người vẫn nên sớm đưa ra quyết định đi."
Ngay lúc này, tiếng chém giết bên ngoài bỗng ngừng lại.
Kỳ Vương khoác chiến giáp huyền thiết, sải bước tiến vào đại điện.
Nếu không phải vết bầm trên trán vẫn còn, ta suýt nữa đã tưởng như gặp phải một người khác.
Thịnh Trường Thanh cả kinh: "Sao có thể?!"
Kỳ Vương cất tiếng cười lớn: "Thái tử điện hạ, ngươi không ngờ tới chứ? "Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau!"
Y quay sang Thịnh Lâm Xuyên, thu lại nụ cười, thay vào đó là một vẻ mặt đau xót: "Hoàng huynh, thần đệ cũng là bị ép đến đường cùng! Thái tử cấu kết với man di, ý đồ tạo phản, thần đệ vì giang sơn xã tắc, đành phải…"
Y ra tay cực nhanh, lưỡi kiếm đâm thẳng vào thân thể Thịnh Trường Thanh.
Đến khi cảm nhận được đau đớn, Thịnh Trường Thanh mới cúi xuống nhìn chuôi kiếm cắm vào bụng mình, rồi ngẩng đầu nhìn ta.
"Thì ra là vậy! Ha ha ha ha!"
"Phụ hoàng, người và ta đều bị đùa bỡn rồi… là…"
Lúc lưỡi kiếm rút ra, giọng nói của Thịnh Trường Thanh ngưng bặt.
Kỳ Vương lạnh lùng tuyên bố: "Thái tử Thịnh Trường Thanh câu kết với man di, ý đồ mưu phản, tội không thể tha! Bổn vương thay trời hành đạo!"
Thịnh Lâm Xuyên rốt cuộc cũng hoàn hồn, run rẩy chỉ tay về phía Kỳ Vương, đôi môi giật giật không nói nên lời.
Kỳ Vương lập tức tiếp lời: "Bệ hạ kinh sợ, thân thể không chịu nổi, thần đệ tạm thời thay người chấp chính!"
Ngón tay Thịnh Lâm Xuyên run run chỉ vào y, rồi chậm rãi hạ xuống.
Hai mắt trợn tròn, thân thể cứng đờ ngã ngửa ra sau.
Ta nhanh chóng tiến lên đỡ lấy hắn, dịu dàng hô lớn: "Bệ hạ! Bệ hạ!"
Thực chất, tay ta lặng lẽ bấm vào huyệt sau gáy hắn, khiến hắn hoàn toàn bất tỉnh.
Ta liếc nhìn Lý Đức Phúc một cái.
Lão hiểu ý, vội vàng lui ra ngoài, cho người dẹp hết đám đông, chỉ để lại Kỳ Vương cùng mấy tâm phúc.
Ta khẽ cười, nghiêng người hành lễ: "Điện hạ."
Kỳ Vương đột nhiên ôm chầm lấy ta, kích động hỏi: "Nàng vừa gọi ta là gì?"
Ta che môi cười khẽ, giọng nói mềm mại như tơ lụa quấn quanh: "Bệ hạ."
Dứt lời, ta kiễng chân, đặt một nụ hôn lên môi y.
11
Nửa canh giờ sau, Lý Đức Phúc đến bẩm báo: "Thái y nói, vị kia e là trúng gió rồi."
Ta dùng khăn tay nhẹ nhàng lau đi dấu vết trên môi, bảo đảm sạch sẽ không tì vết.
"Biết rồi, mang đi đi."
Ta quét mắt nhìn bàn, Lý Đức Phúc lập tức hiểu ý, vui mừng khôn xiết mà cầm lấy chiếc bình, đổ viên thuốc bên trong ra nuốt xuống.
Sinh mạng con trai ruột của hắn nằm trong tay ta.
Tên kia cũng đã trúng độc của ta.
Hắn không thể không phục tùng ta.
Tất cả những điều này, đều nhờ vào kiếp trước, vào khoảnh khắc cuối cùng trước khi chết, ta nhìn thấy tên kia đứng bên cạnh Thịnh Trường Thanh.
Vậy nên, ta mới có thể điều tra ra hắn đã có một đứa con trai từ trước khi tiến cung.
Những ngày sau đó, quả nhiên Kỳ Vương ra tay quyết đoán, xử lý triều chính, quét sạch tàn dư của Thịnh Trường Thanh.
Y thậm chí không ngần ngại dùng đến cực hình, tru di cả nhà những kẻ có quan hệ mật thiết với Thịnh Trường Thanh.
Thủ đoạn tàn nhẫn đến mức khiến người người kinh hãi.
Ngược lại, mẫu thân ta lại tận lực thu phục lòng dân.
Ta lạnh lùng quan sát tất cả.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận