Thịnh Lâm Xuyên là kẻ giả nhân giả nghĩa.
Còn Thịnh Trường Thanh - hắn ta mới thực sự là tiểu nhân.
Nhưng hai phụ tử giả dối này lại có một điểm chung.
Bọn họ đều có thể vì quyền thế mà vứt bỏ tất cả.
Ta nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên bộ mặt của Thịnh Trường Thanh ở kiếp trước.
Một giọt lệ lặng lẽ rơi xuống từ khóe mắt ta, đáp lên mặt hắn ta.
Hắn ta dừng lại, bối rối lau nước mắt cho ta.
"Như nhi, sao nàng khóc? Bản cung làm đau nàng sao?"
Ta lắc đầu, nghẹn ngào nói: "Điện hạ, Như nhi chỉ là…"
Cảm động đến mức muốn lập tức tiễn ngươi xuống hoàng tuyền mà thôi.
Thịnh Trường Thanh càng ôm chặt ta hơn, cằm khẽ tựa lên đỉnh đầu ta, nhẹ giọng trấn an:
"Như nhi, sau này sẽ không để nàng chịu thiệt thòi nữa. Đợi bản cung đăng cơ, nàng sẽ là nữ nhân tôn quý nhất hậu cung."
Ta ngoan ngoãn dựa vào ngực hắn ta, khóe môi khẽ nhếch lên, nở một nụ cười lạnh.
Sẽ là người tôn quý nhất.
Nhưng không chỉ trong hậu cung.
Trong lúc hơi thở quấn quýt, ta nước mắt lưng tròng nhìn hắn ta, nhẹ giọng nói: "Chỉ là, điện hạ, để đề phòng bất trắc, người nên cho người âm thầm để ý thêm một chút… Như nhi sợ, sẽ có kẻ mang thai trước."
"Yên tâm, lão sẽ không có con."
Thịnh Trường Thanh vuốt nhẹ tóc ta, giọng nói đầy chắc chắn.
Lòng ta chợt siết lại.
Thảo nào…
Thảo nào kiếp trước hay kiếp này, Thịnh Lâm Xuyên đều không có con nối dõi.
Hơn nữa, xét về năng lực trên giường, hắn không hề thua kém Thịnh Trường Thanh.
Ta giả vờ vô tình hỏi: "Điện hạ đã làm thế nào?"
Hắn ta cười đầy tự đắc.
"Long thể của phụ hoàng, người khác không rõ, nhưng kẻ hầu hạ thì lại biết rõ nhất."
"Lão ta, đã sớm không thể sinh con."
Ta làm bộ giật mình, lấy tay che môi: "Thật… thật sao?"
Hóa ra là bị hạ độc, khiến hắn mất khả năng sinh sản.
Thịnh Trường Thanh cười lạnh, trong mắt ánh lên sự ngoan độc.
"Vậy nên ngai vàng này, chỉ có thể là của ta."
Ta ôm chặt hắn ta, khẽ thì thầm: "Đương nhiên rồi."
Không thể nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tr-ng-sinh-l-m-n&chuong=5]
6
Không ngoài dự liệu, ba tháng sau, ta mang thai.
Thánh chỉ phong hậu vừa hạ xuống, mẫu thân ta nhìn ta bằng ánh mắt lạnh lùng.
"Nếu con nhất quyết gả cho kẻ thù giết cha, vậy thì đừng trách nương đoạn tuyệt tình mẫu tử!"
Nghe vậy, ta nắm lấy đôi tay lạnh buốt của bà.
"Nương từng nói, con gả cho ai, người đó sẽ có thiên hạ."
"Nhưng chẳng phải điều đó cũng có nghĩa rằng, thiên hạ này vốn thuộc về con sao?"
Mẫu thân sững người, như thể lần đầu tiên nhận ra bộ mặt thật của ta, ánh mắt bà đảo qua, đánh giá ta từ trên xuống dưới.
Ta biết, hận ý trong mắt bà đang dần tan đi, thay vào đó là một thứ cảm xúc phức tạp.
Có lẽ là chấn động.
Có lẽ là nghi hoặc.
Hoặc cũng có thể… là một tia hy vọng.
Ta mỉm cười dịu dàng: "Con biết nương đã sớm đứng về phía Thái tử. Nhưng nương à, dù là Hoàng đế hay Thái tử…"
"Bàn tay bọn họ… đều nhuốm máu của phụ thân."
"Chúng ta sao có thể bên trọng bên khinh?"
"Huống hồ, trong bụng con đã mang thiên tử tương lai."
Ngón tay mẫu thân khẽ run lên.
Trong một triều đại trọng nam khinh nữ này…
Có nữ nhân nào có thể kháng cự lại sự hấp dẫn của quyền lực tối cao?
Mẫu thân nhìn xuống bụng ta, hồi lâu sau mới thở dài một hơi.
"Như nhi, con thật sự đã trưởng thành rồi… cũng thay đổi rất nhiều."
Ta thuận thế rúc vào lòng bà, như một đứa trẻ làm nũng thuở bé.
"Nương à, tất cả những gì con làm, đều vì gia tộc Thẩm thị chúng ta. Phụ thân chết oan, nữ nhi sao có thể sống tạm bợ trên đời mà không báo thù? Nhưng kẻ thù này, con muốn tự tay xử lý, chứ không phải mượn tay kẻ khác."
Mẫu thân dịu dàng vỗ về lưng ta, trong giọng nói mang theo vài phần bất đắc dĩ.
"Chỉ là trong cung hiểm ác, nương lo lắng cho con."
Ta ngẩng đầu, ánh mắt kiên định.
"Nương yên tâm, Như nhi tự có tính toán."
"Chỉ là bây giờ, con còn có một việc cần phải nhờ nương ra tay."
Ngày hôm sau, dân gian lan truyền tin đồn về một pho tượng gỗ lớn bằng một đứa trẻ con.
Trên pho tượng đó, khắc đầy những lời nguyền rủa.
Hoàng đế nghe tin giận dữ, ngay trong đêm triệu quốc sư tiến cung.
Mẫu thân ta cũng nhập cung trong đêm, dâng lên “tà vật” ấy trước mặt Hoàng đế.
Tượng gỗ được chạm trổ tinh xảo, mô phỏng chân dung Hoàng đế một cách sống động như thật.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận