Sắc mặt Hoàng đế tái mét.
Vì muốn dập tắt nỗi sợ hãi lan tràn trong cung, hắn lập tức hạ lệnh điều tra toàn diện.
Chỉ trong thời gian ngắn, cả hoàng cung chìm trong cảnh gió tanh mưa máu, ai nấy đều sợ hãi.
Không lâu sau tin tức truyền ra, trong Đông Cung của Thái tử phát hiện ra những pho tượng gỗ và bùa chú tương tự.
Thậm chí có môn khách đã tự mình thú nhận tội trạng.
Nhân chứng vật chứng đầy đủ, Thịnh Trường Thanh có trăm cái miệng cũng không thể chối cãi.
Hoàng đế giận dữ, hạ lệnh cấm túc Thái tử trong Đông Cung, đồng thời tước đi một phần quyền lực của hắn ta.
Khi nghe tin này, lòng ta sướng khoái vô cùng.
Ngón tay khẽ lướt qua bụng, ta nhẹ giọng nói: "Xem nương dọn sẵn giang sơn cho con đây."
Nửa đêm, Thịnh Trường Thanh khoác y phục dạ hành, lặng lẽ đến tìm ta.
Hắn ta cẩn thận đặt tay lên bụng ta.
"Còn nửa tháng nữa, là tròn ba tháng rồi nhỉ?"
Ta khẽ gật đầu.
"Phải, Thái y nói thai tượng rất ổn định."
"Chỉ là bây giờ, Như nhi lo lắng cho điện hạ hơn…"
Ta chau mày, khẽ nói.
Thịnh Trường Thanh thở dài một hơi.
"Phụ hoàng ngày càng nghi kỵ ta hơn. Chuyện vu thuật lần này, rõ ràng là có kẻ vu oan giá họa, vậy mà phụ hoàng lại…"
Hắn ta dừng lại, bàn tay vô thức vuốt ve bụng ta.
"Như nhi, vì nàng, vì con của chúng ta, ta nhất định phải sớm bước lên ngôi cửu ngũ chí tôn kia!"
Ta thuận thế nép vào lòng hắn ta, dịu giọng nói: "Điện hạ, Như nhi biết người chịu ấm ức, nhưng chuyện này cần phải tính toán lâu dài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tr-ng-sinh-l-m-n&chuong=6]
Hiện nay người bị giam cầm, phần lớn chính sự trong triều đều giao cho Kỳ Vương xử lý. Lâu dài như vậy, lòng dân sẽ nghiêng về phía hắn..."
Thịnh Trường Thanh đột nhiên đẩy ta ra, trong mắt tràn đầy sát khí: "Thịnh Trường Phong! Mẫu thân hắn chẳng qua chỉ là một cung nữ rửa chân bên cạnh Thái hậu, cũng xứng tranh giành với ta sao!"
Ta giả vờ hoảng sợ, ôm lấy bụng: "Điện hạ bớt giận..."
Lúc này hắn ta mới nhận ra mình thất thố, vội vàng đỡ lấy ta, trong giọng nói mang theo chút áy náy: "Như nhi, ta... ta không cố ý, chỉ là..."
Ta lắc đầu, nhẹ giọng an ủi: "Ta hiểu nỗi khổ tâm của điện hạ, chỉ là hiện nay chúng ta bị bao vây tứ phía, cần hành sự cẩn trọng."
Nói đến đây, ta khẽ ngừng lại, ánh mắt thoáng qua một tia mưu tính: "Điện hạ, Như nhi có một kế, có thể giúp người thoát khỏi tình thế khó khăn này."
Nghe vậy, mắt Thịnh Trường Thanh sáng lên: "Như nhi có diệu kế gì?"
Ta ghé sát vào tai hắn ta, thì thầm vài câu.
Hắn ta sững sờ một lúc, rồi ánh mắt lóe lên vẻ tàn nhẫn: "Kế hay! Như nhi, nàng quả nhiên là hiền thê của ta!"
Ta vùi mặt vào lòng hắn ta, tà áo che đi nụ cười lạnh trên môi.
7
Đại lễ phong hậu sắp cận kề.
Phượng bào khoác lên người nặng trĩu.
Không biết long bào của Hoàng đế có nặng như vậy không?
Ta ngồi ngay ngắn trước gương đồng, để mặc cung nữ cài lên tóc ta những món trang sức lộng lẫy, tỉ mỉ kẻ mày vẽ mắt.
"Nương nương thật đẹp, hệt như tiên nữ hạ phàm."
Tiểu cung nữ khéo miệng nịnh nọt, ta chỉ cười mà không đáp.
Dung mạo của ta vốn là bậc nhất, hơn nữa còn mang theo vẻ yếu mềm khiến người ta dễ sinh lòng thương tiếc.
Với gương mặt này, làm chuyện gì xấu cũng không ai nghi ngờ.
Đại lễ phong hậu diễn ra vô cùng xa hoa, văn võ bá quan đồng thanh hô vạn tuế.
"Như nhi, hôm nay cuối cùng trẫm cũng được như ý nguyện."
Thịnh Lâm Xuyên thì thầm bên tai ta, giọng nói lộ ra sự đắc ý.
Ta dịu dàng mỉm cười: "Bệ hạ, thần thiếp cũng vậy."
Nhưng đúng vào khoảnh khắc lễ quan cao giọng xướng "Lễ thành", biến cố đột nhiên xảy ra!
Một mũi tên lông vũ xuyên không lao tới, nhắm thẳng vào Hoàng đế!
Tình thế ngàn cân treo sợi tóc, một bóng người lao ra, dùng thân mình chắn mũi tên chí mạng ấy.
Là Thịnh Trường Thanh.
"Trường Thanh!"
Thịnh Lâm Xuyên thất thanh kêu lên, hoảng hốt đỡ lấy hắn ta.
Dù không phải cốt nhục ruột thịt, nhưng bao năm dạy dỗ, đến lúc này khó tránh khỏi động lòng.
Sắc mặt Thịnh Trường Thanh tái nhợt, nhưng vẫn gắng gượng nở một nụ cười yếu ớt: "Phụ hoàng... Người không sao là tốt rồi..."
Hắn ta cố gắng nâng tay lên, nhưng rồi vô lực rũ xuống.
Cả đại điện lập tức rơi vào hỗn loạn, Ngự Lâm quân nhanh chóng đưa Thịnh Trường Thanh đi cứu chữa, thái y cũng vội vã ùa vào.
Khuôn mặt Hoàng đế âm trầm đáng sợ.
Hắn quét ánh mắt sắc bén như dao qua khắp điện, trầm giọng quát: "Là ai! Là kẻ nào to gan dám hành thích trẫm!"
Vết thương của Thịnh Trường Thanh rất nặng, dù không nguy hiểm tính mạng, nhưng nguyên khí tổn hao nghiêm trọng.
Còn thích khách, vẫn bặt vô âm tín.
Nhưng triều thần đều hiểu rõ, Thái tử vừa ngã xuống, chỉ có một người được lợi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận