Ngay tức khắc, thị vệ ập vào, bao vây tẩm điện.
Gương mặt Thịnh Lâm Xuyên trầm xuống, ánh mắt u ám.
Ta vờ hoảng sợ, nép vào sau lưng hắn.
"Hoàng thượng, e rằng có thích khách, Người nên hồi cung trước thì hơn."
Ta nhẹ giọng khuyên nhủ.
Thịnh Lâm Xuyên ôm chặt lấy ta, giọng nói trầm ổn trấn an: "Đừng sợ, trẫm sẽ bảo vệ nàng."
Ta ngước mắt nhìn hắn, đôi mắt hơi đỏ, cố nặn ra một nụ cười yếu ớt: "Thần nữ không sao, chỉ lo lắng cho an nguy của Bệ hạ."
Thịnh Lâm Xuyên trầm mặc không đáp.
Ta cười lạnh trong lòng, quả nhiên là một vị Hoàng đế sợ chết.
Xem ra, hắn cũng tự biết mình ngu muội bất tài, số người muốn lấy mạng hắn chắc chắn không ít.
Chỉ một chén trà sau, hắn đã biến mất vào màn đêm.
5
Ta dõi theo bóng lưng của hắn, khóe mắt khẽ liếc về phía gian phòng bên.
"Thái tử điện hạ còn định trốn đến bao giờ?"
Cánh cửa gỗ cũ kỹ phát ra một tiếng "kẹt", Thịnh Trường Thanh chậm rãi bước ra.
Ánh trăng xuyên qua kẽ lá, hắt bóng lên gương mặt hắn ta, tạo thành từng mảng sáng tối quỷ dị.
Ánh mắt hắn ta sắc lạnh như dao, âm trầm đến đáng sợ.
"Thẩm Ỷ Như, thủ đoạn của ngươi thật cao minh."
Hắn ta bước vài bước đến trước mặt ta, siết chặt cằm ta, lực đạo không hề nhẹ.
"Thì ra ngươi không muốn làm thái tử phi, mà là muốn trực tiếp làm hoàng hậu?"
Hơi thở nóng bỏng phả lên mặt ta, hắn ta từng bước ép sát.
"Nhưng ngươi tính sai rồi…" Hắn ta nheo mắt, ngữ khí như rắn độc bò vào tai: "Lão… chống đỡ không nổi bao lâu nữa đâu… Đợi bản cung đăng cơ, ngươi có biết kết cục của mình sẽ thế nào không?"
Môi ta run rẩy, một giọt lệ trong suốt lặng lẽ lăn xuống.
"Điện hạ nói vậy… thật sự đã hiểu lầm Như nhi rồi…"
Ta khẽ co rụt người lại, giả vờ yếu đuối.
"Điện hạ có biết, Như nhi vì sao lại… lại…"
Giọng ta nghẹn ngào, tựa như không thể nói tiếp.
Thịnh Trường Thanh nhíu mày, buông tay.
"Sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tr-ng-sinh-l-m-n&chuong=4]
Lẽ nào có người ép ngươi?"
Hắn ta nhìn ta từ trên cao, ánh mắt chán ghét không chút che giấu.
Ta ôm lấy ngực, vẻ mặt như đang chịu đựng một nỗi đau khôn cùng: "Nếu không phải vì điện hạ, thần nữ sao có thể làm ra loại chuyện bại hoại danh tiết này!"
"Từ nhỏ thần nữ đã biết, phu quân tương lai của mình chỉ có thể là điện hạ."
"Nhưng hôm đó, Hoàng thượng vi hành, nhìn trúng thần nữ, rồi cưỡng ép… Người nói, nếu cưới thần nữ có thể lấy được thiên hạ, vậy người nhất định sẽ làm thế."
"Chứ không phải là…"
"Một tôn thất tử như điện hạ…"
Giọng ta nhẹ bẫng như gió thoảng.
Nhưng ta biết, lòng dạ Thịnh Trường Thanh đã loạn.
Thái tử không phải con ruột của Hoàng đế. Chuyện này, kiếp trước hắn ta từng lỡ miệng nói ra khi say.
Lúc này, sắc mặt hắn ta tái nhợt.
"Lão… Lão thật sự nói vậy sao?"
Ta cúi mắt, từng giọt nước mắt thi nhau lăn xuống.
"Dẫu thần nữ không hiểu triều chính cũng biết, bệ hạ đã có ý phế truất thái tử rồi."
"Vậy nên…"
Ta đưa tay phủ lên tay hắn ta, giọng nói mềm mại mà thâm sâu.
"Như nhi làm vậy, chỉ là muốn giúp điện hạ củng cố địa vị, sớm ngày đăng cơ…"
Thịnh Trường Thanh sững sờ. Hiển nhiên, hắn ta không ngờ ta lại nói ra những lời này.
Hắn ta quay lưng lại, trầm tư một lúc.
"Ngươi nghĩ chỉ vậy thôi là có thể khiến ta tin ngươi?"
Giọng hắn ta khàn đi, xen lẫn hoài nghi.
Sao lại không chứ?
Ta lặng lẽ tiến đến sau lưng Thịnh Trường Thanh, vòng tay ôm lấy thắt lưng hắn ta, nhẹ nhàng tựa mặt lên tấm lưng rắn rỏi.
"Điện hạ, chỉ cần Như nhi có thai với người, vậy thì giang sơn này không phải là của điện hạ sao?"
Cơ thể Thịnh Trường Thanh chợt cứng đờ, nhưng không hề đẩy ta ra.
Ta cảm nhận được từng thớ cơ trên lưng hắn ta căng chặt.
Điều đó càng khiến ta thêm táo bạo.
Bàn tay ta men theo đường eo hắn ta, chậm rãi trượt lên trên.
"Điện hạ, Như nhi nói thật lòng…"
Giọng ta vừa nhẹ vừa mềm, tựa như chiếc lông vũ lướt qua vành tai hắn ta.
"Như nhi không cần gì cả, chỉ muốn được ở bên điện hạ mà thôi…"
Lời còn chưa dứt, Thịnh Trường Thanh đã bất ngờ xoay người, cuồng nhiệt hôn xuống.
"Như nhi…"
Hắn ta khẽ gọi tên ta, hết lần này đến lần khác.
Ta mặc cho hắn ta chìm đắm trong cơn say tình ái, còn lòng ta lại lạnh như băng.
…
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận