Dì Chu hành động rất nhanh. Bà ấy không trực tiếp đến tìm cô và cậu tôi mà lập tức tìm luật sư. Bà ấy biết rõ họ không phải là người biết điều, tôi còn lo nếu chỉ có tôi và bà ấy ấy đến thì sẽ bị đánh.
Luật sư họ Lý, dì Chu nói là quen được ở vũ trường. Bà ấy thường nói: “Phụ nữ không thể bị trói buộc trong bếp núc, cũng không nên bị đàn ông hay con cái kìm hãm. Phải giao du bên ngoài, nghề gì cũng có thể quen biết, vì mình có thể học được nhiều điều từ người khác.”
Luật sư Lý quả nhiên bị đánh đuổi ra ngoài, vì thế chúng tôi quyết định khởi kiện. Đó là một chuyện gây chấn động khắp nhà máy. Vào thời đó, chỉ cần dính đến kiện tụng thì sẽ bị xem là “không tốt”, dù là nguyên đơn hay bị đơn. Mọi người luôn có một sự sợ hãi bẩm sinh đối với tòa án.
Dì Chu lại một lần nữa trở thành đề tài bàn tán của thiên hạ. Họ nói bà ấy không biết xử sự khéo léo, chuyện nhỏ tí xíu cũng kiện ra tòa, kiểu người như vậy sẽ chẳng có ai dám cưới về làm dâu.
Tôi buồn bã nói với bà ấy: “Hình như con luôn khiến dì gặp rắc rối.”
Dì Chu đang đứng trước gương thoa son, hờ hững nói:
“Muốn sống vui vẻ, điều đầu tiên là đừng quan tâm đến ánh mắt của người khác. Con người không thể sống trong miệng thiên hạ.”
Ngày ra tòa, hai gia đình cô và cậu tôi vừa thấy tôi là định ra tay. Dì Chu không chút do dự đứng chắn trước mặt tôi. Bà ấy không cao cũng không khỏe, nhưng trong khoảnh khắc đó, tôi lần đầu hiểu thế nào là cảm giác an toàn.Tôi đã ghi nhớ bóng lưng của bà ấy trước cổng tòa án suốt nhiều năm.
Tại phiên xét xử, hai bên nhà cô và cậu tôi làm loạn, chửi rủa, giở đủ trò. Nhưng dì Chu đã mời công an đến làm chứng rằng tôi từng bị bạo hành khi sống với họ. Kết quả có lợi cho chúng tôi, nhưng cả hai bên kéo dài không chịu trả tiền. Dì Chu và luật sư cầm bản án đến nơi họ làm việc, tìm gặp lãnh đạo.
Cuối cùng họ buộc phải nộp tiền, nhưng ánh mắt của họ trước khi rời đi lại một lần nữa khiến tôi gặp ác mộng.
Hai vạn tệ được đưa cho dì Chu, bà ấy nói số tiền này là của bà ấy, bà ấy muốn dùng để mua quần áo. Tôi không có ý kiến. Chỉ là lúc ra ngoài, hàng xóm đều hỏi dò tiền do ai giữ. Hễ thấy bà ấy mặc đồ mới, liền có lời đồn rằng bà ấy nuôi tôi chỉ vì số tiền hai vạn đó.
Tôi cố giải thích, nhưng vô ích. Họ chỉ muốn tin vào điều mà họ tưởng tượng. Thế là tôi bắt đầu học cách im lặng như dì Chu.
Năm tôi tốt nghiệp tiểu học, nhà máy làm ăn càng lúc càng tệ. Vài nhà máy nhỏ xung quanh đã phá sản.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tue-tue-huu-kim-trieu&chuong=11]
Dì Chu đã đưa ra một quyết định lớn: ra ngoài khởi nghiệp!
Chưa đợi bà ấy nộp đơn thôi việc, nhà máy đã bắt đầu sa thải người. Hàng xóm không còn tâm trí để buôn chuyện nữa, ai ai cũng mặt mày ủ rũ. Chỉ có dì Chu là khác, bà ấy bận rộn lên kế hoạch mở tiệm, bước đi đầy khí thế. Và chuyện đó lại khiến người ta ghen tị và kiếm chuyện.
Lý do là dì Chu mang hàng lên lầu, không thấy đường phía trước nên va trúng thím Lý. Bà ta liền gào khóc đòi bồi thường. Dì Chu đề nghị đưa đi bệnh viện, nhưng chồng bà ta không đồng ý. Cuối cùng chuyện bị lôi lên phòng giám đốc, yêu cầu bồi thường một số tiền lớn hoặc đuổi việc dì Chu.
Thời điểm nhạy cảm, giám đốc không dám đắc tội công nhân, sợ họ làm loạn. Dì Chu chủ động xin nghỉ việc. Giám đốc biết bà ấy vô tội nên đề xuất bồi thường. Dì Chu đề nghị mua lại căn nhà cũ của gia đình tôi. Năm ngoái nhà máy đã chia nhà cho công nhân và hỗ trợ làm sổ đỏ. Chỉ có căn nhà tôi ở trước đó là chưa có ai ở nên vẫn thuộc về nhà máy.
Nhà máy đồng ý bán với giá thấp hơn thị trường. Nhưng điều khiến tôi bất ngờ là: dì Chu ghi tên tôi trong sổ đỏ. Tan học về, bà ấy dẫn tôi mở cánh cửa đã khóa suốt 6 năm. Trong nhà phủ đầy bụi, mùi mốc meo nồng nặc. Nội thất vẫn như xưa, không thay đổi gì.
Dì Chu nói: “Dì biết con vẫn luôn muốn có căn nhà này. Giờ nó là của con rồi.”
Thì ra bà ấy vẫn luôn để ý việc mỗi lần đi ngang qua, tôi đều dừng lại nhìn căn nhà. Cảm xúc ấy thật khó tả. Rõ ràng tôi nên hận bố mẹ, nhưng tôi mãi không thể buông được 7 năm sống tại đây.
Dì Chu bắt đầu ra ngoài thuê mặt bằng, tìm nguồn hàng, bận tới tận khuya mới về.
Biết căn nhà đứng tên tôi, lần đầu tiên sau 5 năm, cô tôi đến tỏ vẻ quan tâm. Tôi biết anh họ sắp cưới vợ. Bên nhà gái yêu cầu ra riêng sau khi kết hôn, họ nhắm vào căn nhà của tôi.Tôi không thèm để ý. Vài ngày sau, mợ tôi cũng đến, tôi thẳng tay đuổi cả hai ra về.
Bên nhà gái thấy anh họ không có tiền mua nhà, đưa ra tối hậu thư. Anh họ thù hằn trong lòng, chặn tôi trước cổng trường. Đang chuẩn bị ra tay đánh tôi, thì đúng lúc dì Chu trở về sau chuyến lấy hàng, đến đón tôi.
Bà ấy lại một lần nữa không do dự chắn trước mặt tôi.
“Làm gì vậy? Dựa vào lớn tuổi hơn, khỏe hơn mà bắt nạt cô gái nhỏ hả?”
Anh họ không coi bà ấy ra gì, gằn giọng:
“Tôi là anh nó, dạy dỗ em gái thì mắc gì đến cô?”
“Con bé họ Chu, anh họ gì ở đây? Tôi không biết nhà chúng tôi có người thân như cậu đấy. Đi! Theo tôi lên đồn công an làm rõ. Tôi nghi ngờ cậu muốn buôn bán trẻ em.”
Dì Chu nói xong liền gọi vài người đang hóng chuyện đến giúp đưa anh ta đi.
Buôn người là một trong những đại án trong những năm gần đây, dính vào là khó thoát. Huống chi anh họ thật sự có tiền án trong người. Vì muốn ra vẻ đại gia, anh ta từng trộm xe đạp của người ta rồi mang đi bán, kết quả bị tạm giam một thời gian.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận