Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Tuế tuế hữu kim triêu

Chương 8

Ngày cập nhật : 2025-06-15 22:05:37
Ra khỏi văn phòng, tôi liền giơ hai tay ra trước mặt dì Chu.
“Làm gì thế?”
Tôi ngẩng đầu nhìn bà ấy, cố gắng giấu đi nỗi sợ trong mắt.
“Con sai rồi, dì cứ đánh con đi. Nhưng… đừng đuổi con đi có được không?”

Dì Chu cúi xuống, vỗ nhẹ vào lòng bàn tay tôi. Bà ấy nói: “Dì không thấy con làm sai. Mỗi người khi bị tổn thương đều có quyền bảo vệ chính mình.”

Dì Chu kể cho tôi nghe về câu chuyện của bà ấy. Bà ấy được sinh ra ở một vùng quê hẻo lánh. Bà ấy nói bố mẹ bà ấy còn trọng nam khinh nữ hơn cả bố mẹ tôi. Họ sinh liền bảy người con gái, lần lượt đặt tên là Chiêu Đệ, Lai Đệ, Mộng Đệ, Phán Đệ, Vọng Đệ, Dẫn Đệ, Áp Đệ – mong mỏi mãi cuối cùng mới sinh được một đứa con trai và nuôi dưỡng đứa con trai đó sống sung sướng như một hoàng tử.

Hồi nhỏ, bà ấy không có tiền đi học, chỉ quanh quẩn với đống việc nhà không bao giờ hết và những trận đòn roi không dứt. Khi ấy, bà ấy chỉ mong có ai đó đứng ra đưa bà ấy đi, giúp bà ấy thoát khỏi nơi đó. Nhưng đối với những người chị em của bà ấy thì những trải nghiệm đó lại quá bình thường, vì trong thôn, ai cũng sống như vậy. Thậm chí khi bà ấy phản kháng, các chị còn dạy dỗ bà ấy:
“Bố mẹ cho mày mạng sống, còn cho mày ăn cơm, mày không biết ơn mà còn cãi lại sao?”

Bà ấy nói: “Thật đáng sợ. Dì sợ một ngày nào đó mình sẽ trở nên ngu muội như các chị của mình.”

Bà ấy kể, tối đó, khi nhìn thấy ánh mắt khẩn cầu dè dặt của tôi, bà ấy như nhìn thấy chính mình ngày xưa – một đứa trẻ chỉ mong được thoát khỏi số phận. Nhận nuôi tôi cũng là cách bà ấy cứu lấy bản thân thời thơ ấu.

Sau khi lớn lên, từ chị cả đến chị thứ năm của bà ấy lần lượt bị bán với giá tốt. Bố mẹ bà ấy chẳng cần biết tính cách hay hoàn cảnh gia đình nhà chồng, chỉ nhìn vào tiền sính lễ xem ai trả cao nhất. Các chị thường trở về nhà với thương tích đầy mình.

Trong số mấy chị em, dì Chu là người xinh đẹp nhất, lại cố gắng lén đi học ké mấy năm, biết đọc biết viết. Thế là bố mẹ định giá bà ấy cao nhất, khiến nhiều người muốn cưới cũng đành rút lui. Chẳng bao lâu có mối mai đến, người được giới thiệu là một kẻ khập khiễng gần bốn mươi tuổi, nghe nói là vì đánh nhau nên bị thương ở chân.

Hắn đã từng có vợ nhưng hay bạo hành, khiến người vợ trước uống thuốc tự t ử. Nhưng nhà hắn giàu, bố mẹ hắn bồi thường 500 đồng là xong, từ đó không ai trong vùng dám gả con gái cho hắn nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tue-tue-huu-kim-trieu&chuong=8]

Thế là họ bắt đầu nhắm đến các cô gái trong thôn.

Gã đó lại kén chọn, chê gái nông thôn làm đồng da ngăm đen, thô ráp, không dịu dàng — nên lỡ thì tới hơn ba mươi.

Ngay lần đầu nhìn thấy dì Chu, hắn lập tức đồng ý cưới. Nhưng bà ấy không đồng ý. Trong gia đình đó, ý kiến của bà ấy chưa bao giờ quan trọng. Lời cầu xin của bà ấy trong mắt bố mẹ chỉ là không biết điều.

Gã đàn ông kia chẳng phải người an phận, hắn mai phục trên đường bà ấy lên núi cắt cỏ cho heo, định giở trò cưỡng bức ép gạo nấu thành cơm. Bà ấy vùng vẫy phản kháng, vớ được tảng đá bên đường, đập hắn gần c h ế t.

Cha mẹ hắn đến nhà ăn vạ: hoặc đền 1000 đồng, hoặc để bà ấy gả tới chăm sóc hắn cả đời.
Dì Chu nói bà ấy không sợ gây chuyện, vì hắn là kẻ lưu manh, kiểu gì cũng bị phê phán đấu tố. Nhưng bố mẹ bà ấy thì sợ — sợ ảnh hưởng đến tương lai của đứa con trai út. Thế là bà ấy – đứa con gái “có giá” nhất – bị gia đình vứt bỏ như rác.

Dì Chu kể, bà ấy đã bỏ trốn đúng ngày cưới khi mọi người đang bận rộn. Tối hôm trước, cháu gái của trưởng thôn lén nói cho bà ấy biết: thời cuộc đã đổi mới rồi, đi xa không cần giấy phép nữa. Bà ấy trằn trọc cả đêm, đến sáng thì quyết định trốn đi. Dù sao cũng chỉ có một con đường chết, biết đâu trốn đi còn có cơ hội được sống.

Bà ấy đi bộ vượt núi non, bước ra khỏi vùng quê, tiến vào thành phố lớn. Ngoài kia và trong núi như hai thế giới hoàn toàn khác biệt. Làn gió đổi mới đã thổi khắp mọi nơi, nhưng bị núi chặn mất bốn năm mới tới được nơi bà ấy sống.

Lúc đầu bà ấy không dám dùng tên thật, chỉ dám làm thuê ở các quán ăn quản lý lỏng lẻo, bao ăn ở, lương tháng 20 đồng. Trong khi ở quê làm cả năm chưa chắc đã kiếm được 50 đồng thì mỗi tháng bà ấy đã kiếm 20 đồng, điều đó tiếp thêm cho bà ấy nghị lực sống.

Năm 1984, phong trào làm căn cước công dân nổi lên, bà ấy tranh thủ làm giấy tờ hợp pháp. Lúc đó, bà ấy chọn mang họ của trưởng thôn để ghi nhớ ân tình và đặt tên là Chu Tuệ Tuệ, ngụ ý mùa màng bội thu. Sau đó bà ấy thi tuyển công nhân nhà máy, đi học lớp ban đêm, rồi được vào làm việc ở văn phòng, trở thành hình mẫu mà ai cũng ngưỡng mộ.

Bà ấy nói:
“Dì kể cho con nghe những điều này, là để sau này, dù con gặp hoàn cảnh tồi tệ nào, kể cả bạo lực học đường thì cũng phải dũng cảm đứng lên phản kháng.”

Bình Luận

0 Thảo luận