Trên đường về nhà, khi đi ngang qua nhà giám đốc nhà máy, tôi nghe thấy tiếng đánh trẻ con vọng ra từ bên trong. Vợ giám đốc nhà máy nhìn thấy chúng tôi, khuôn mặt bà ta lạnh tanh, lập tức hất cả chậu nước ra ngoài.
Tôi hoảng hốt nắm chặt tay dì Chu, thì thầm hỏi:
“Đắc tội với vợ giám đốc nhà máy… thật sự không sao chứ?”
Dì Chu thản nhiên đáp:
“Yên tâm đi, cái nhà máy này cũng đâu phải của nhà bà ta.”
Mặc dù miệng nói vậy, nhưng cùng là người trong ban quản lý nhà máy, quan hệ căng thẳng sẽ không có lợi cho công việc. Phụ nữ trong xưởng không vừa mắt dì Chu, chẳng phải vì bà ấy trẻ trung, xinh đẹp mà lại chưa có người yêu đó sao?
Chưa đầy mấy ngày sau, dì Chu đã dẫn bạn trai về. Tôi biết được là khi tan học về nhà thì nghe thấy tiếng chú ấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tue-tue-huu-kim-trieu&chuong=9]
Trên đường về, mấy bà hàng xóm xì xào với vẻ mặt đầy ác ý:
“Trần Nguyệt à, mẹ mới của cháu sắp lấy chồng rồi, chẳng mấy chốc sẽ không cần cháu nữa đâu.”
“Tốt nhất là cháu nhanh nhanh quay về nịnh nọt cô, cậu đi, xem họ có muốn tiếp tục nuôi cháu không.”
Tôi cười lạnh, đáp lại:
“Dì Vương à, nếu cháu không còn chỗ nào để đi, cháu sẽ ngồi trước cửa nhà dì. Nếu dì không cho cháu ăn, cháu sẽ chết đói ở đó, tối nào cũng dọa con trai dì.”
Dì Vương gượng cười:
“Con bé này, dì chỉ đùa chút thôi mà.”
Tôi mặc kệ đám đàn bà lắm lời ấy. Dì Chu từng nói, tầm mắt của họ chỉ nhìn thấy cái sân trước nhà. Đó không phải lỗi của họ, mà là bi kịch của thời đại.
Về đến nhà, dì Chu đang nấu cơm trong bếp, chú ấy thì đang bày ba bộ bát đũa lên bàn. Thấy tôi đứng ngoài cửa, chú mỉm cười gọi:
“Cháu về rồi à, mau vào ăn cơm đi.”
Trên bàn ăn, dì Chu trang trọng giới thiệu:
“Đây là bạn trai của dì, tên là Trần Phong.”
Tôi lịch sự cười với chú ấy, nhưng trong lòng lại thấy buồn. Phải chăng cuộc đời vốn là chuỗi chia ly liên tục?
Dì Chu sắp có một cuộc sống mới rồi. Chú Trần là người tốt, còn mua đồ chơi tặng tôi. Ăn cơm xong chú ấy ngượng ngùng đưa cho tôi, hỏi tôi có thích không. Tôi không nhìn món đồ chơi, chỉ nói:
“Cháu về phòng làm bài tập đây.”
Nhưng thật ra tôi chẳng đọc nổi một chữ nào, chỉ ngồi trong phòng nghe dì Chu trò chuyện với chú Trần. Bà ấy có vẻ rất thích chú ấy, trước mặt chú Trần, người phụ nữ vốn luôn điềm tĩnh như bà ấy lại học cách làm nũng.
Sau khi chú Trần rời đi, dì Chu vào phòng kiểm tra bài tập của tôi. Thấy tôi ngồi ngẩn người, bà ấy hỏi: “Có phải con không thích chú Trần không?”
Tôi lắc đầu, rất lâu sau mới rụt rè hỏi: “Dì sẽ lấy chú ấy sao?”
Dì Chu nhìn ra ngoài cửa sổ, trong mắt hiện lên vẻ bối rối hiếm thấy. Bà ấy nói: “Có thể là vậy.”
Nhưng hai tháng sau, dì Chu và Trần Phong chia tay.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận