Tôi quay lại trường, đã bỏ lỡ một tháng học nên ngày nào cũng đến văn phòng tìm thầy cô để học bù. Rất nhanh, tôi đã trở thành học sinh "cưng" trong mắt thầy cô, áp lực còn lớn hơn cả khi làm một người vô hình trước kia. Lại thêm việc tôi đã hứa với dì Chu là sẽ học hành chăm chỉ, nên tôi càng nỗ lực hơn, học kỳ đầu của cấp hai đã đạt được hạng nhất toàn khối. Dì Chu nhìn thấy bảng thành tích và giấy khen của tôi thì cười không khép được miệng, hôm đó liền kéo tôi đi ăn nhà hàng.
Tôi chưa từng biết dì Chu lại là người thích khoe khoang như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tue-tue-huu-kim-trieu&chuong=13]
Trên đường gặp người quen, người ta hỏi: “Ăn cơm chưa?” Bà ấy lại nắm tay tôi cười rạng rỡ: “Chưa, con gái tôi vừa thi được hạng nhất, tôi dẫn con bé đi ăn mừng.” Ông chủ nhà hàng hỏi muốn gọi món gì, bà ấy lật thực đơn rồi hỏi: “Ở đây có món gì dành cho thủ khoa không? Con gái tôi vừa thi được hạng nhất, phải chọn món lấy may.”
Nhờ sự “quảng bá” của dì Chu, chẳng mấy chốc nửa thành phố đều biết tôi học trễ nửa năm, lại còn nghỉ học một tháng mà vẫn thi được hạng nhất khối cấp hai. Tuy tôi không hiểu điều đó có liên quan gì đến nhau, nhưng trong lòng vẫn lâng lâng vui sướng, càng có động lực học tập hơn. Nhiều năm sau, khi tôi trở thành giáo viên, mới hiểu điều đó gọi là “dạy học tùy theo năng lực từng học sinh”.
Vì tôi lớn lên trong môi trường bị đè nén, từ nhỏ đã nhạy cảm, thiếu tự tin, nên rất cần được khen ngợi, được công nhận để chứng minh giá trị bản thân. Chính vì vậy, dì Chu chưa bao giờ keo kiệt lời khen dành cho tôi.
Các cô chú trong khu tập thể cũng bắt đầu quý mến tôi, thời đó, ai cũng thích những đứa trẻ học giỏi. Họ học không nhiều, đi làm sớm, mỗi ngày đều xoay quanh công việc và con cái, nên với họ, một đứa trẻ học giỏi thật sự rất đáng nể. Nhờ vậy mà họ cũng đối xử với dì Chu tốt hơn rất nhiều.
Khi bước vào mùa đông thì nhà máy không thể cầm cự nổi nữa và buộc phải đóng cửa, vài nghìn người cùng lúc mất việc, đứng trước cổng nhà máy kêu trời khóc đất. Nhà tôi bỗng trở nên “nổi tiếng”, mỗi ngày đều có người mang quà đến tìm dì Chu. Họ muốn tìm một lối thoát, không muốn bị thời đại đào thải.
Dì Chu không biết mệt, kiên nhẫn dạy từng người cách mở cửa hàng, chia sẻ mọi bài học xương máu mà không hề giấu giếm. Gặp người trẻ tuổi, bà ấy còn khuyên họ học lấy một nghề hoặc đi học bổ túc ban đêm để nâng cao kiến thức. Nhiều người đến xin làm việc tại cửa hàng của dì Chu, nhưng bà ấy chỉ có hai cửa hàng, không thể chứa nổi ngần ấy người.
Đúng lúc nhà nước đang khuyến khích phát triển kinh tế tư nhân, dì Chu đếm lại tiền tiết kiệm trong nhà, rồi quyết tâm mở công ty. Bà ấy tự mình hoàn tất mọi thủ tục, thuê mặt bằng, mua lại lô máy móc cũ của nhà máy với giá rẻ để lập một xưởng sản xuất quần áo quy mô nhỏ. Từ dệt vải, may mặc đến tiêu thụ, tất cả đều nằm trong tay bà ấy, hình thành một chuỗi cung ứng hoàn chỉnh.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận