Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Tuế tuế hữu kim triêu

Chương 6

Ngày cập nhật : 2025-06-15 22:04:44
Tôi chưa từng nghĩ rằng dì Chu sẽ xen vào chuyện của người khác. Phụ nữ trong khu nhà này đều không thích bà ấy, mà bà ấy cũng chẳng bao giờ tỏ ra thân thiện với những người không thích mình.

Hồi nhỏ, tôi thường lén đi theo sau lưng bà ấy mỗi khi mẹ không chú ý, chỉ để nhìn thêm một chút dáng vẻ của một "dì xinh đẹp". Bà ấy từng phát hiện ra, nhưng cũng không thể hiện thái độ gì đặc biệt với tôi.

Vậy mà vào đúng đêm nay, lúc tôi tuyệt vọng nhất, dì Chu lại hỏi tôi có muốn làm con gái của bà ấy không. Lúc ấy tôi chưa thể hiểu ngay câu nói đó có ý gì, tiếng cãi vã trong phòng khách cũng dần nhỏ lại.

Dì Chu mất kiên nhẫn, cúi xuống, dùng ngón tay chỉ vào giữa trán tôi:
“Dì hỏi lại lần nữa, con có muốn làm con gái của dì không? Nếu không muốn thì thôi.”
Tôi như nắm được chiếc phao cứu sinh, vội vàng nắm chặt lấy tay bà ấy: “Muốn, con muốn!”

Mọi người đều không ngờ lại có một bước ngoặt như vậy, bác Trương mấp máy môi nhưng không dám lên tiếng phản đối.

Dì Chu nắm lấy tay tôi, bàn tay ấy tuy không ấm áp hay rộng lớn, nhưng lại khiến trái tim bất an của tôi có được nơi neo đậu. Bà ấy nói với cảnh sát:
“Sáng mai tôi sẽ đưa con bé đến đồn cảnh sát làm thủ tục nhận nuôi.”

Tôi theo bà ấy lên tầng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tue-tue-huu-kim-trieu&chuong=6]

Nhà bà ấy có mùi thơm thoang thoảng, không lớn nhưng vô cùng ấm cúng. Dì Chu đun nước cho tôi tắm, nước tắm đen kịt khiến bà ấy phải cau mày.
Bà ấy nói:
“Nếu con muốn sống cùng dì, thì phải biết giữ sạch sẽ. Tắm là chuyện phải làm mỗi ngày, nếu không thì dì đuổi con ra ngoài, nghe rõ chưa?”

Tôi nhỏ giọng đáp: “Dạ, con nghe rồi.”

Khi mẹ còn sống, mỗi tuần tôi chỉ được tắm một lần, lại phải dùng nước mẹ đã tắm qua. Bà ta nói không được lãng phí, lau sơ cho xong là được.

Không biết có phải vì bị dọa trước lúc ngủ hay không, đêm đó, tôi đã gặp ác mộng. Trong mơ, dì Chu không cần tôi nữa, tôi lại bị đưa về nhà cô cậu, đối mặt với những trận đòn roi vô tận. Giấc mơ ấy chân thực đến nỗi tôi không thể tỉnh dậy, sợ đến mức bật khóc.

Bỗng có người vỗ nhẹ vào lưng tôi, vừa vỗ vừa thì thầm:
“Bé ngoan, đuổi cái sợ đi nào.”

Từ khi tôi có ký ức đến nay, mẹ tôi chưa từng ôm tôi. Thì ra vòng tay của mẹ lại khiến người ta quyến luyến đến thế.

Lúc ăn sáng, dì Chu đưa cho tôi một quả trứng gà, tôi không dám nhận. Ở bất kỳ ngôi nhà nào, tôi cũng chưa từng được ăn trứng gà. Họ thường nói: “Đồ sao chổi thì làm gì có tư cách ăn trứng? Trứng là để dành cho đàn ông, cho con trai ăn. Con gái có được bát cháo gạo loãng để uống đã là may mắn lắm rồi.”

Dì Chu lột vỏ trứng rồi nhét vào miệng tôi:
“Nhà này không có cái kiểu phân biệt giới tính đó. Đều là người cả, sao lại không xứng chứ.”

“Huống hồ trong nhà chỉ có dì và con, con không ăn, dì cũng không ăn, để đấy nó hỏng mất à?”

“Một lát nữa dì sẽ đi đặt sữa cho con, nhìn con gầy như con khỉ thế kia, ra đường người ta lại tưởng dì ngược đãi con.”

Ăn sáng xong, dì Chu dẫn tôi ra ngoài.
Bà ấy không nuốt lời, vừa ra khỏi cửa đã đi tìm chỗ đặt sữa. Rồi bà ấy lại dẫn tôi đi mua một bộ quần áo. Quần áo mới mặc trên người thật dễ chịu, không hề gây ngứa chút nào.

Tôi mơ hồ cảm thấy mình đã đưa ra một quyết định thật to lớn.
Tương lai từng bị bóng tối bao phủ của tôi bỗng hé ra một tia sáng, con đường nhỏ dẫn về phía ánh sáng ấy dần hiện lên dưới chân tôi, từng bước, từng bước đưa tôi tiến về phía hy vọng.

Có cảnh sát giúp đỡ, thủ tục nhận nuôi diễn ra rất thuận lợi. Dì Chu đổi tên cho tôi, gọi tôi là Chu Kim Triêu. Bà ấy nói bà ấy tên là Chu Tuế Tuế, thế nên “tuế tuế hữu kim triêu” – năm nào cũng có ngày tươi đẹp như thế này.

Bình Luận

0 Thảo luận