5
Trong cửa hàng phấn son, ta và Liễu Vân chạm mắt nhau.
Nàng khẽ ra hiệu bằng ánh mắt, ta liền nhận ra không xa có một kẻ ăn vận như thương nhân đang lén lút bám theo nàng.
Xem ra, Tần Trần Việt đã phái người theo dõi nàng.
Ta kéo một đứa trẻ trong tiệm lại, dặn dò mấy câu.
Đứa trẻ gật đầu, lập tức lao về phía Liễu Vân, bất ngờ va vào nàng.
Tên thương nhân kia liền trở nên căng thẳng.
Liễu Vân đỡ lấy đứa trẻ, còn nó thì cúi đầu xin lỗi nàng.
Nhân lúc ấy, ta lặng lẽ rời khỏi cửa tiệm, tìm mấy tên ăn mày đến quậy phá.
Trong lúc hỗn loạn, kẻ giám sát Liễu Vân bị đám đông đẩy ra xa.
Ta đến một tửu quán, thuê một gian phòng riêng.
Không lâu sau, Liễu Vân cũng đến, có vẻ nàng đã thành công cắt đuôi kẻ theo dõi.
"Quan hệ của chúng ta không thể để hắn phát hiện, nếu không, hắn sẽ sinh nghi." Nàng nói.
"Tiếp theo phải làm gì?" Ta hỏi.
Liễu Vân cạn sạch chén rượu, ánh mắt dán chặt vào ta: "Hai thanh đao tốt nhất để đâm hắn chính là ta và ngươi. Chúng ta vừa là quân cờ, vừa là hung khí."
Nàng đưa ta một bọc vải.
Ta mở ra xem, là một bức thư viết tay của nàng.
Đọc lướt qua, nội dung là nàng bị Tần Trần Việt cưỡng ép đưa đi, hơn nữa hắn còn nắm được điểm yếu của phụ thân nàng.
"Đây là gì?" Ta kinh ngạc nhìn nàng.
Liễu Vân đáp: "Trước hết, ta tuyệt đối không thể thành thân với hắn. Một khi ta và hắn bị trói chặt với nhau, chuyện này sẽ càng khó hơn."
Ta gật đầu.
"Bức thư này là gửi cho phụ thân ta." Nàng chỉ vào bọc vải, tiếp tục nói.
"Nhưng Tần Trần Việt vẫn luôn phái người theo dõi ngươi, chắc chắn hắn sẽ chặn lá thư này lại." Ta lắc đầu.
"Cho nên ta mới cần ngươi giúp đỡ." Nàng nhìn ta, vẻ mặt nghiêm túc: "Ta cần ngươi giúp ta chuyển thư cho phụ thân, ta sẽ sắp xếp ổn thỏa."
"Ta ư?" Ta bất ngờ, nghi ngờ hỏi: "Theo lời ngươi nói, Tần Trần Việt làm sao có thể để ta thoát khỏi sự khống chế của hắn? Hơn nữa, nếu phụ thân ngươi nhận được bức thư này, Tần Trần Việt sẽ ra sao? Tần gia sẽ ra sao? Có liên lụy đến Tần phụ, Tần mẫu không?"
Mặc dù ta đã thất vọng đến tận cùng vì sự vô tình của Tần Trần Việt, nhưng tất cả những gì đã xảy ra, dù là giam cầm hay tự vẫn, thì đó cũng chỉ là chuyện của kiếp trước mà ta hoàn toàn không nhớ được. Liệu ta có cần phải tuyệt tình với hắn đến vậy không?
Ta chỉ muốn rời khỏi hắn mà thôi.
Ta có chút do dự. Dường như mối hận của Liễu Vân với hắn còn sâu hơn ta nhiều.
Mà tất cả những chuyện đó, với ta, vẫn chưa thực sự xảy ra.
Thấy ta im lặng, Liễu Vân rót đầy một chén rượu, đẩy đến trước mặt ta, cười nhạt:
"Ta suýt quên, vốn dĩ ngươi không thích dính vào vũng nước đục."
"Nhưng ta hận hắn thấu xương. Nếu ngươi không muốn giúp, thì cứ coi như hôm nay chưa từng có chuyện gì xảy ra. Dù ngươi có giúp hay không, ta nhất định cũng sẽ làm chuyện này."
Nói rồi, nàng nhặt lại bọc vải, đứng dậy rời đi.
Không hiểu sao, nhìn bóng lưng cô đơn của nàng, ta bỗng đưa tay ngăn lại: "Để thư lại cho ta, hắn sẽ không phát hiện ra đâu."
Liễu Vân khựng lại, nhìn ta rất lâu mà không nói gì.
Cơn xúc động qua đi, ta cũng cảm thấy hành động của mình có chút đường đột, đang định thu tay về thì nàng đã đặt bọc vải vào lòng ta.
"Vậy thì phiền ngươi rồi, nhất định phải giữ nó cẩn thận."
Nàng nói, ánh mắt phức tạp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/m-nh-thu&chuong=6]
6
Vừa về đến phủ, ta cầm bức thư định quay về phòng thì bất giác dâng lên một cơn bất an.
Trời chập choạng tối, cửa phòng khép hờ, ánh đèn trong phòng hắt qua cửa sổ thành một vệt sáng mờ.
Một tiểu nha hoàn hoảng hốt chạy đến, cuống quýt nói: "Nhị gia đang ở bên trong."
Chuông cảnh báo trong đầu reo vang, cả người ta lập tức căng thẳng, bức thư trong tay bỗng chốc trở thành củ khoai nóng bỏng.
Ta vội nhét thư vào lớp áo lót.
"Hắn tới làm gì?" Ta hạ giọng hỏi nha hoàn.
Nàng lắc đầu, còn chưa kịp mở miệng thì cửa phòng đã bị kéo bật ra.
Tần Trần Việt sắc mặt âm trầm sải bước tới, thô bạo túm lấy ta, kéo vào trong phòng.
Ta không kịp đề phòng, lảo đảo suýt ngã, nhưng hắn đã đỡ lấy vai ta, ép chặt ta vào tường.
Hắn cúi đầu, ánh mắt u tối khóa chặt lấy ta.
Áp lực từ hắn nặng nề đến nghẹt thở, tim ta bất giác đập loạn, vội giơ tay đẩy hắn ra: "Nhị gia, nam nữ thụ thụ bất thân!"
Hắn giữ chặt cổ tay ta, ấn lên đỉnh đầu, giọng điệu chậm rãi: "Thật sao?"
Ánh mắt hắn ngang nhiên lướt khắp người ta, hơi thở nóng rực phả lên da mặt.
"Ngươi muốn làm gì?" Cảm giác mất kiểm soát khiến ta hoảng loạn.
Hắn nhếch môi, nâng cằm ta lên: "Nàng trả lại căn nhà rồi?"
"Cái gì?" Ta còn đang nghĩ đến bức thư của Liễu Vân, nhất thời không phản ứng kịp.
"Tòa nhà ở thành Tây, chẳng phải nàng định chuyển đến đó sao? Vì sao lại trả lại?"
Hắn nhìn ta, giọng điệu có vẻ bình thản, nhưng lại mang theo áp lực vô cùng lớn.
Cổ tay ta đau nhói, ta giãy giụa, trừng mắt: "Thả ta ra!"
Hắn không những không buông mà còn siết chặt hơn, trói ta đến mức không thể nhúc nhích.
"Là ngươi buông tay trước, bây giờ lại muốn giả vờ thâm tình sao?" Ta cười lạnh.
Hắn không giận mà còn cười: "Ta chưa từng buông tay, chỉ là tạm thời chưa thể cho nàng danh phận mà thôi. Nhưng điều đó không có nghĩa là nàng có thể rời khỏi ta."
Hắn nâng cằm ta, ánh mắt dừng trên môi, sâu thẳm khó lường.
"Chỉ là bảo nàng nhẫn nhịn mấy năm thôi, vậy mà nàng lại muốn chạy trốn?"
Giọng hắn mang theo nguy hiểm, trán hắn chạm vào trán ta, lông mi khẽ quét qua da mặt, mang đến cảm giác ngứa ngáy.
Ta giật mình, nghiêng đầu tránh đi.
Hắn lập tức siết chặt tay, giữ lấy cằm ta, hung hăng hôn xuống.
Ta không kịp tránh, bị hắn cắn mạnh vào môi.
Hai mắt ta trừng lớn, giãy giụa kịch liệt, giữa đôi môi quấn lấy nhau, "chát" một tiếng, ta vung tay tát hắn lệch đầu.
Khóe miệng hắn rách một vết, trong miệng tràn ngập vị máu tanh.
Tần Trần Việt bật cười khẽ, ánh mắt càng sâu thẳm.
Ta bị hắn nhìn đến mức bất an, lại giơ tay định giáng thêm một bạt tai.
Nhưng hắn nhanh hơn, nắm chặt cổ tay ta, kéo mạnh, ta liền bị đè xuống giường.
Sức ta không bằng hắn, hoàn toàn không thể chống cự.
Hắn vuốt ve mái tóc ta, ánh mắt dừng trên môi ta, yết hầu khẽ chuyển động.
"Ta sẽ đối xử tốt với nàng, đừng đi có được không?" Giọng hắn dịu xuống, như đang dỗ dành trẻ con.
Ta cười lạnh: "Là muốn ta làm thiếp hay làm ngoại thất?"
Sắc mặt hắn lập tức sa sầm, cúi xuống hôn ta mãnh liệt, cuồng loạn.
Tay hắn cũng không an phận, lần mò vào trong lớp áo.
Ta chợt nhớ đến bức thư giấu trong áo, cuống lên, lập tức cắn mạnh vào vai hắn.
Hắn đau, hơi nới lỏng ta.
"Nếu ngươi dám động vào ta, ta lập tức đi chết!"
Ta gào lên.
Tần Trần Việt như nhớ đến điều gì, sắc mặt tức khắc tái nhợt.
Hắn nhìn ta, hơi thở dồn dập, rất lâu không nói lời nào.
Ta trừng mắt, không hề có ý định cúi đầu.
Cuối cùng, hắn thở dài, buông ta ra.
"Xem như nàng lợi hại." Hắn cười nhạt, chậm rãi đứng dậy.
"Nhưng, dù có chết, nàng cũng phải chết trước mặt ta."
Hắn mở cửa, đứng giữa đêm đen, quay đầu nhìn ta:
"Không có chuyện gì, thì đừng ra ngoài nữa."
Ta giật mình, linh cảm có điều bất ổn, vội lao ra cửa.
Nhưng đám gia nhân đã chặn lại.
Ta bị Tần Trần Việt nhốt lại rồi.
Nắm tay siết chặt, ta cắn môi, hắn thật sự đã điên rồi!
Nghĩ đến cảnh tượng trong mộng, chính mình chết trong bồn tắm, ta không khỏi rùng mình.
Là ta quá mềm lòng, vẫn còn vương vấn tình cũ, chỉ muốn rời đi mà không nỡ ra tay tàn nhẫn.
Nhưng hắn lại không chịu buông tha ta.
Giờ phải làm sao đây?
Bị nhốt lại rồi...
Làm sao để trốn ra ngoài?
Ngoài kia, những kẻ canh giữ đều hiểu rõ, giữa ta và Tần Trần Việt, ai mới là người có quyền quyết định.
Đây chính là cảm giác bị giam cầm, không có lấy một ai để tin tưởng.
Ta buộc mình phải bình tĩnh lại, suy nghĩ thật kỹ.
Trong phủ này... còn ai có thể khiến Tần Trần Việt chịu nghe theo không?
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận