Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

MẠNH THU

Chương 7

Ngày cập nhật : 2025-07-25 23:06:28
7
Chỉ có thể nhờ đến Tần phụ Tần mẫu.
Phải rồi, ta phải tìm cách liên lạc với họ.
Tiểu nha hoàn mang vẻ mặt áy náy bước vào, bưng theo bữa khuya, nói là do Nhị gia sai người chuẩn bị.
Ta nhìn hộp thức ăn, chợt lóe lên một ý tưởng. Ta mỉm cười với nàng: "Ngươi có muốn chuộc thân không?"
Tiểu nha hoàn dường như hiểu lầm điều gì đó, liền hoảng hốt quỳ sụp xuống, giọng run rẩy: "Tiểu thư, xin tha cho nô tỳ… Tiểu thư, xin người đừng làm khó nô tỳ. Nhị gia đã dặn, nô tỳ không được thả người ra ngoài…"
Ta đỡ nàng dậy: "Ta không bảo ngươi thả ta ra."
Tiểu nha hoàn có chút hoang mang, sợ hãi nhìn ta.
Ta viết một tờ giấy, nhét vào hộp thức ăn rồi đưa cho nàng: "Ngươi đem tờ giấy này giao cho phu nhân, nhớ kỹ, nhất định phải tận tay đưa cho phu nhân."
Nàng vẫn còn chần chừ, không dám nhận.
Ta dọa: "Nếu ngươi không chịu đi, ta sẽ nói với Nhị gia rằng ngươi tay chân không sạch sẽ, hay trộm đồ, để hắn tìm cớ bán ngươi đi."
Nàng hoảng sợ đến tái mặt, giọng lắp bắp: "Tiểu… tiểu thư…"
"Nhưng nếu ngươi đi tìm phu nhân, ta sẽ lấy khế ước bán thân của ngươi cho ngươi chuộc thân, còn nhận ngươi làm nghĩa muội. Nếu ngươi muốn thành thân, ta sẽ tìm một người tốt cho ngươi, còn nếu không, ta cũng có thể nuôi ngươi." Ta vừa dụ dỗ vừa uy hiếp.
Nàng do dự hồi lâu, cuối cùng cũng gật đầu, mang theo hộp thức ăn rời đi.
Tiểu nha hoàn làm việc không chậm trễ, nửa đêm, Tần phủ quả nhiên náo nhiệt hẳn lên.
Tần lão gia và Tần phu nhân đến biệt viện, thấy ngoài cửa có nhiều người canh giữ thì vô cùng kinh ngạc.
Ta nghe được giọng của họ, vội vàng mở cửa sổ kêu cứu.
Biết là lão gia đến, đám người bên ngoài đương nhiên không dám ngăn cản nữa.
Nhìn thấy vết thương nơi khóe môi ta, Tần phu nhân giật giật khóe mắt.
"Là do Trần Việt làm sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/m-nh-thu&chuong=7]

Giọng bà đầy thất vọng.
Ta gật đầu.
Tần lão gia đập mạnh xuống bàn, thở dài một hơi rồi đột nhiên quỳ xuống, định dập đầu xin lỗi ta.
"Là ta có lỗi với gia đình con, là ta có lỗi với phụ thân con, ta đã không chăm sóc con thật tốt…"
Ta đỡ ông dậy, nhìn thấy mái tóc hoa râm bên thái dương, trong lòng cũng có chút không đành.
Họ đối xử với ta rất tốt, kẻ sai là Tần Trần Việt.
Vì phụ mẫu hắn, ta cho hắn một cơ hội cuối cùng.
Ta nói: "Ngài mời Nhị gia đến đây, nếu hắn đồng ý thả con đi, từ bỏ việc thành thân với Liễu cô nương kia, con sẽ xem như chuyện hôm nay chưa từng xảy ra."
Tần lão gia thở dài, sai người đi truyền lời.
Nhưng người đi truyền tin chẳng mấy chốc đã quay về, vẻ mặt khó xử nói rằng không thể vào được, Nhị gia đang làm loạn ở chỗ Liễu cô nương, không cho bất cứ ai bước vào, chỉ nghe thấy tiếng khóc của nàng ta trong phòng.
Sắc mặt Tần lão gia và Tần phu nhân lập tức cứng đờ.
Trong lòng ta cũng lạnh dần.
"Nhị gia sẽ không chịu thả con đi." Ta hoàn toàn hiểu rõ, giọng nói lại bình tĩnh một cách kỳ lạ.
"Thu Nhi có một thỉnh cầu, có thể phái người đưa con đến Kinh Thành không?" Ta nhìn họ.
"Đến Kinh Thành làm gì?" Tần phu nhân kinh ngạc, "Xa như vậy, con đi một mình không an toàn."
Ta nhìn gương mặt lo lắng của họ, bất chợt nhớ đến Tần Trần Việt năm tám tuổi.
Đó là một đêm đông, ta ham chơi, trốn nha hoàn chạy ra ngoài tìm hắn.
Từ xa, ta nhìn thấy hắn đứng bên miệng giếng, đẩy mạnh người bên cạnh xuống.
Tiếng thét chói tai vang lên rồi biến mất trong đáy giếng sâu thẳm.
Ta kinh hãi bụm chặt miệng, nhưng lại bị hắn bắt gặp.
Hắn nắm lấy tay ta, người mang theo hơi lạnh mùa đông.
Hắn ngồi xổm xuống xoa đầu ta, dịu dàng nói rằng hắn vừa đẩy một kẻ xấu, kẻ đó luôn bắt nạt hắn, hắn chỉ đang bảo vệ chính mình.
Khi đó ta còn nhỏ, lại thân thiết với hắn, nên không chút nghi ngờ mà tin tưởng.
Sau này mới biết, người chết chính là đại ca của hắn.
Không ai biết hắn chết như thế nào, cuối cùng chuyện đó chỉ bị coi là một tai nạn rồi chìm vào quên lãng.
Giờ nghĩ lại, ta không khỏi nổi da gà.
Cách nhau hơn mười năm, ta dường như lại đứng giữa đêm đông hôm đó.
Có lẽ, chưa từng có chuyện hắn bị bắt nạt, tám tuổi hắn đã có thể xuống tay hại huynh trưởng để giành lấy lợi ích lớn nhất cho mình.
Thì ra, hắn vốn không thay đổi, mà bản chất chính là như vậy.
Ta siết chặt tay Tần phu nhân, im lặng hồi lâu rồi nói: "Hy vọng hai người đừng hận con."
Tần lão gia nhận ra có gì đó không ổn, vội hỏi: "Thu Nhi, nói cho thúc phụ biết, con đến Kinh Thành làm gì? Con định làm ầm ĩ chuyện này sao?"
Ta lắc đầu: "Nhị gia sẽ không buông tha cho con, con phải tự tìm đường sống cho mình."
"Đứa nhỏ này, sao lại nói đến chuyện sống chết rồi? Có chúng ta ở đây, tuyệt đối không để con chịu uất ức." Tần phu nhân an ủi ta.
Ta nhìn bà, người chẳng hề hay biết điều gì, rồi gần như tàn nhẫn mà nói ra sự thật: "Là Tần Trần Việt đã đẩy đại ca hắn, hắn đã hại chết huynh ấy, con đã nhìn thấy."
"Cái gì!" Hai người bọn họ đều sững sờ, vẻ mặt tràn đầy kinh hoảng.
"Con tận mắt thấy, ở bên giếng, Tần Trần Việt đã đẩy huynh ấy xuống." Ta nói: "Hai người thấy rồi đấy, hắn đối với những kẻ vượt khỏi tầm kiểm soát của mình chính là tàn nhẫn như vậy. Vì cuộc đời của con, con cũng phải nhẫn tâm một lần."
Tần phu nhân đỏ mắt, sững sờ, lẩm bẩm rằng không thể nào.
Tần lão gia trầm mặc, bàn tay siết chặt rồi lại buông ra.
"Coi như con trả ân cha con đã giúp hai người, xin hãy đưa con đến Kinh Thành." Ta quỳ xuống, dập đầu thật sâu với họ.
Hồi lâu sau, giữa tiếng nức nở của Tần phu nhân, Tần lão gia cất giọng khàn khàn: "Bao giờ đi?"
"Ngay lập tức." Ta nói.
Nửa đêm, Tần lão gia đích thân đưa ta lên xe ngựa.
Trước khi xe khởi hành, ông thấp giọng nói điều gì đó, nhưng bị gió đêm cuốn đi mất.
Ta không nghe rõ, chỉ siết chặt bức thư của Liễu Vân trong tay.

Bình Luận

0 Thảo luận