Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

GIÁ DẠNG ĐÍCH TUYẾT

Chương 9

Ngày cập nhật : 2025-07-29 00:26:08
Ta không biết kiếp trước mình có đến đây không, nhưng bây giờ ta không còn sợ hãi như lần đầu mà vô cùng tò mò.
Ta theo Luyện Thục vào trong.
Theo ánh nến sáng lên, ta thấy một căn phòng nhỏ treo đầy bức họa chân dung của ta.
Và tất cả những bức tranh đều là kỷ niệm quá khứ của ta và Hoàng huynh.
Biểu cảm tức giận của ta khi huynh ấy không đến thăm đúng hẹn.
Niềm vui của ta khi huynh ấy mang đến món quà ta chưa từng thấy.
Nỗi buồn của ta khi Mẫu hậu qua đời... Tất cả mọi thứ, tất cả những lúc huynh ấy ở bên cạnh ta.
Nhìn những nét bút quen thuộc, những bức tranh này không phải do người khác vẽ, mà là từng nét bút của Hoàng huynh.
Có thể tưởng tượng, những bức tranh này chứa đựng bao nhiêu tâm huyết của huynh ấy.
Luyện Thục nhìn quanh những bức tranh, cười lạnh: "Đây là bằng hữu cũ của ngươi, ngươi nên nhận ra. Đây chính là người thực sự ở trong lòng Bệ hạ, thân muội muội của ngài ấy."
17.
Ta cười lạnh một tiếng, nàng ta lại định dùng cùng một chiêu trò để lừa ta sao?
Ta trực tiếp tát nàng ta một cái: “Hoàng hậu, ngươi là mẫu nghi thiên hạ, sao lại nói ra lời bôi nhọ Bệ hạ như vậy."
"Ồ? Ngươi không quan tâm, xem ra ngươi và Bệ hạ thực sự không có tình cảm. Những ngày qua, ngươi giả vờ mãi như thế có mệt không?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/gi-d-ng-ch-tuy-t&chuong=9]

Bổn cung thì khá mệt đấy." Nàng ta thản nhiên cười với ta.
Tim ta chìm xuống và nàng ta nắm lấy cổ tay ta, rồi cười: "Quả nhiên, ngươi không mang thai, bổn cung biết Bệ hạ sẽ không đụng vào ngươi."
Ta không ngờ nàng ta lại biết y thuật, cố dùng sức giật tay ra khỏi tay nàng ta.
Nàng ta cười nhạo, lùi lại vài bước: "Ngươi biết gì không? Thật ra bổn cung hy vọng Bệ hạ có thể chạm vào ngươi một chút, điều đó có nghĩa là bổn cung cũng có hy vọng."
Ta sửng sốt trước lời nói của nàng ta.
"Ta và huynh ấy kết hôn bốn năm, không có con cái, triều thần ép huynh ấy lập phi tần, huynh ấy không để tâm."
"Trong mắt thế gian, đó là sủng ái với ta, nhưng kết quả hoàn toàn không phải vậy."
"Bốn năm, huynh ấy chưa từng chạm vào ta dù chỉ một lần, ban đầu ta tưởng huynh ấy có đoạn tụ chi hiếm, cho đến khi thấy căn phòng trao tranh đầy tường này, ta mới biết người huynh ấy yêu không phải là ta."
"Và sự tồn tại của ngươi cũng chỉ là công cụ để huynh ấy trả thù ta. Vì ta tức giận về việc huynh ấy muốn dùng lễ nghi Hoàng hậu để chôn cất Lan Lăng công chúa, nên ta đã vạch trần thân phận của Lan Lăng công chúa, do đó nhận được sự trả thù của huynh ấy."
"Cái gọi là tình nghĩa đế hậu, hoàn toàn không bằng một ngón tay của nàng." Luyện Thục nói rồi như nổi điên lên, xé những bức tranh bên cạnh xuống.
"Vậy, ngươi đã giết nàng phải không?" Ta lạnh lùng cười hỏi.
Luyện Thục sững sờ: "Sao ngươi biết được?"
"Xem ra là thật."
"Ngươi đoán phải không? Ta làm rất cẩn thận, không thể có ai biết được. Nhưng không sao, dù sao ngươi cũng sắp chết rồi." Nói rồi nàng ta ra hiệu cho thái giám bên cạnh châm lửa đốt những bức tranh.
Ta muốn ngăn cản, nhưng đã bị nàng ta khống chế, lúc này ta mới biết mình đã quá chủ quan.
Ta căm phẫn nhìn nàng ta: "Ngươi muốn giết ta?"
"Không, ta sẽ không giết ngươi, ngươi chỉ là thấy những bức tranh này, biết được Bệ hạ không thực lòng với ngươi, nhất thời không chấp nhận được, nên phóng hỏa tự thiêu thôi."
18.
Lửa càng lúc càng to, ta cố gắng thoát ra, nhưng hoàn toàn không phải đối thủ của họ.
Cuối cùng, ta bị giam trong căn phòng này, tìm kiếm lối ra.
Nhưng không có.
"Đừng tìm nữa, đây là một mật thất, không có lối ra khác." Đột nhiên giọng của Liễu Uyển vang lên.
"Liễu Uyển, nãy giờ ngươi có tỉnh không, sao không lên tiếng nhắc nhở ta?"
"Vì, có một lần như vậy, là số mệnh của ta."
"Ngươi nói vậy là có ý gì?"
"Công chúa, người hãy bình tĩnh, nghe ta nói. Không biết, công chúa, người có còn nhớ ta từng hỏi người rằng tại sao người không nói với Bệ hạ về sự tồn tại của mình không."
"Người nói nếu cuối cùng sẽ biến mất, sao phải để Bệ hạ trải qua một lần chia ly nữa, điều đó đối với ngài là đau khổ."
"Nếu, có một cơ hội, có thể để người mãi mãi ở bên cạnh Bệ hạ, người có muốn không?"
Tim ta vui mừng: "Nếu đã có cách như vậy, sao ngươi chưa từng nói?"
Thấy nàng ấy im lặng, ta nghĩ đến điều gì đó: "Liệu điều đó có khiến ngươi bị tổn hại gì không? Vậy nhất định không được."
Liễu Uyển đột nhiên cười đau khổ: "Công chúa, nàng vẫn hiền lành như kiếp trước khiến người ta cảm thấy hổ thẹn, nàng không bao giờ biết, muốn báo thù thì không thể không làm tổn thương người khác."
"Nàng thực sự nghĩ rằng sinh con có thể đánh bại Hoàng hậu sao? Vậy với tội danh gì? Đằng sau Hoàng hậu có nhà họ Luyện, điều này hoàn toàn không thể lay chuyển địa vị của nàng ta, nên hôm nay nàng ta mới dám nhốt chúng ta ở đây đốt chết."
"Đương nhiên Bệ hạ không thể không biết, nên vụ hỏa hoạn này là sự buông lỏng của Bệ hạ, đây mới là chìa khóa để đánh bại Hoàng hậu, một phi tần mang thai hoàng tử bị Hoàng hậu giết chết, mới có thể lay động cả nhà họ Luyện."
Ta sửng sốt trước lời nàng ấy nói, phản bác: "Ngươi nói Hoàng huynh biết vụ mưu sát này ư, ta không tin, Hoàng huynh bản tính thuần lương, hoàn toàn không thể làm chuyện như vậy."
"Sự thuần lương của huynh ấy là hy vọng của người dành cho huynh ấy, huynh ấy yêu người, đương nhiên sẽ giấu đi con người thật của mình. Một khi, ngưởi đã không còn, bản tính thật của huynh ấy hoàn toàn bộc lộ, giống như những triều thần cản trở huynh ấy, không cho quan tài của người vào lăng tẩm hoàng gia. Huynh ấy có thể không chút do dự giết họ, người vẫn có thể nói huynh ấy có bản tính thuần lương sao?"
"Khi xưa người đã hỏi ta về huynh ấy ở Đại Tề quốc, trăm họ có an cư lạc nghiệp hay không, huynh ấy có trở thành một đấng minh quân không, thực ra đều là lời nói dối, huynh ấy không trở thành minh quân, mà trở thành bạo quân bị người đời nguyền rủa."

Bình Luận

0 Thảo luận