Tôi ngỡ rằng, chỉ cần tiếp tục nỗ lực, sớm muộn gì bố cũng sẽ yên tâm giao Trình thị cho tôi.
Như thế, kế hoạch của tôi sẽ chẳng cần phải kéo dài thêm.
Đáng tiếc, tôi đã quá ngây thơ.
“Trình thị không thể để Trình An thừa kế, nhưng không sao, tôi còn có cháu trai. Đợi cháu sinh ra, tôi sẽ trực tiếp mang về nuôi, tuyệt đối không để vợ chồng họ nhúng tay.”
Đó là lời bố tôi từng thổ lộ trong men rượu trước mặt một người bạn cũ.
Vị chú ấy từng nhận ơn của tôi nên đã lén đem lời này nói lại cho tôi biết.
Tôi khẽ lắc đầu, kéo suy nghĩ trở về thực tại.
Nghe đến ba chữ “cháu trai”, trên mặt bố tôi liền nở nụ cười, gật gù: “Nguyệt Nguyệt nói phải.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ch-d-u-mu-n-i-h-n-s&chuong=10]
Nếu đã vậy, thì đi thôi!”
Trình An vội vã đi sắp xếp.
Nhìn theo bóng lưng anh ta rời khỏi, mắt tôi khẽ nheo lại.
Người anh trai tốt của tôi, mong rằng anh đừng khiến tôi thất vọng.
13
Nhà hàng Trình An đặt nằm trong một khu sơn trang.
Đó cũng là khách sạn năm sao nổi tiếng nhất thành phố.
Tôi và bố mẹ, đưa Từ Bối bụng bầu vượt mặt xuất phát từ nhà họ Trình.
Không ngờ người nhà họ Từ lại dày mặt chạy tới, muốn đi nhờ xe chúng tôi.
Người quá đông, một chiếc xe căn bản không ngồi đủ.
Thế là tôi đề nghị để nhà họ Từ tự lái một chiếc xe khác đến.
Tôi và bố mẹ ngồi một xe.
Còn Từ Bối thì lên xe nhà họ Từ.
Xe đi được mười mấy phút, tôi phát hiện mình quên mang điện thoại.
Thế là quay đầu xe trở lại lấy.
Khi tôi lên đường lần nữa, điện thoại liền bật ra một tin nhắn.
【Con tiện nhân, hôm nay chính là ngày ch.ết của mày! Trình thị vĩnh viễn là của tao!】
Là Trình An gửi tới.
Hơn nữa còn là tin nhắn tự hủy sau khi đọc.
Nhưng anh ta không ngờ tôi đang lái xe, điện thoại đặt bên chỗ mẹ tôi.
Bố ngồi gần cũng nhìn thấy nội dung tin nhắn.
Sắc mặt cả hai đều cực kỳ khó coi.
Tôi mỉm cười trấn an họ: “Có lẽ là máy bị nhiễm virus nên tự động gửi linh tinh. Có chuyện gì thì đợi ăn xong hẵng nói.”
Mẹ tôi khẽ thở dài: “Vẫn là Nguyệt Nguyệt nhà mình hiểu chuyện. Rộng lượng, không so đo. Con nhà người khác, cuối cùng vẫn chẳng nuôi dạy nên người.”
Bố im lặng không nói.
Qua gương chiếu hậu, tôi chỉ thấy mây đen trên mặt ông mãi chẳng tan đi.
Khóe môi tôi không kìm được khẽ nhếch lên.
Sắp đến khu sơn trang, phía trước đột nhiên tắc đường, một trận xôn xao nổ ra.
Khi chúng tôi tiến lại gần mới biết:
Một chiếc xe tải lớn mất lái từ phía đối diện lao thẳng sang, trực tiếp nghiền nát một chiếc xe con.
Dưới đất toàn là mảnh vỡ.
Không chỉ của xe mà còn của người.
Tôi không khỏi run rẩy trong thoáng chốc: “May mà chúng ta tới muộn, nếu sớm hơn một chút thì…”
Bất chợt, một biển số màu xanh đập vào mắt tôi.
Nhìn thấy những con chữ và dãy số quen thuộc, đầu óc tôi lập tức trống rỗng.
“Bố… là người nhà họ Từ…”
Khi Trình An vội vã chạy tới thì đó là chuyện của nửa tiếng sau.
Anh ta quỳ sụp xuống đất, gào khóc thảm thiết.
Tôi lặng lẽ bước tới, vỗ nhẹ vai anh ta: “Anh à, xin hãy bớt đau thương…”
Chưa kịp nói hết, tay tôi đã bị Trình An siết chặt, gần như muốn nghiền nát.
“Tại sao người ch.ết không phải là mày? Rõ ràng phải là mày mới đúng!”
Đôi mắt anh ta đỏ rực, oán hận gắt gao nhìn chằm chằm tôi.
Tôi lập tức phản thủ, túm lấy cổ tay anh ta, ném thẳng một cú quật qua vai.
“Trình An, anh điên rồi!”
Bố tôi vừa bàn bạc xong với chú cảnh sát thì bắt gặp cảnh tượng này.
Ông vội vàng chạy đến, che chắn tôi phía sau, hung hăng trừng mắt với Trình An.
Tôi bình tĩnh kéo nhẹ tay bố: “Vụ tai nạn này… e là có bàn tay con người.”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận