9
Trở về nhà họ Trình, tôi vào phòng làm việc tìm bố.
Lặp lại câu hỏi mà Trình An chưa nhận được câu trả lời.
“Tại sao? Bố, bố thà giao Trình thị cho một kẻ không có quan hệ huyết thống còn hơn là giao cho con sao?”
Bố tôi nhíu mày, giọng không vui: “Nguyệt Nguyệt, chuyện này không phải việc của con.”
“Nhưng con là đứa con duy nhất của nhà họ Trình mà!”
Tôi thở hổn hển, giọng căng thẳng: “Bố rõ ràng biết con giống bà ngoại. Chỉ vì muốn bảo vệ thân thế của Trình An mà không bao giờ giải thích, để người khác ác ý đoán già đoán non về con. Sao con trai với bố quan trọng đến thế?”
“Đúng!”
Bố tôi cũng nổi giận.
Ông vỗ bàn, giọng tức giận: “Nếu con là con trai, bố tuyệt đối không do dự giao Trình thị cho con. Nhưng ai bảo con là con gái! Phụ nữ trên thương trường không bằng đàn ông!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ch-d-u-mu-n-i-h-n-s&chuong=7]
Nửa đời người bố gây dựng sự nghiệp, không thể để con làm hỏng.”
Hóa ra, đó là suy nghĩ thật sự của bố tôi.
Tôi chưa bao giờ nghĩ bố tôi lại thiên vị theo kiểu “con gái không bằng con trai” nghiêm trọng đến vậy.
Trong lòng tràn đầy thất vọng.
Bố quên mất.
Chính tôi là người đề xuất chuyển công ty từ thương mại truyền thống sang kinh doanh trực tuyến.
Tôi cũng đưa ra phương án quảng bá sơ bộ, mở rộng độ nhận diện sản phẩm trực tuyến.
Trình An chỉ thực hiện theo hướng dẫn của tôi.
Trong mắt bố tôi, tất cả đều là công lao của Trình An.
Và cũng là bằng chứng phụ nữ không bằng đàn ông.
Thật mỉa mai.
Tôi nhìn bố sâu sắc.
Nếu vậy, thì tôi sẽ tự mình giành lấy!
10
Chuyện xảy ra ở tiệc cuối năm khiến bố mẹ tôi day dứt rất lâu.
Người thừa kế mà họ dốc lòng bồi dưỡng chẳng những vong ân bội nghĩa mà còn khiến họ mất hết thể diện.
Thế nhưng, ngay cả như vậy, bố tôi vẫn không chịu nhượng bộ giao công ty cho tôi.
Đối với Trình An và Từ Bội, bọn họ cũng không tuyệt tình, chỉ đuổi hai người ra khỏi Trình thị và nhà họ Trình.
Có lẽ chính thái độ ấy của bố mẹ đã khiến Trình An nhìn thấy hy vọng.
Sau khi chấp nhận sự thật mình không phải con ruột, anh ta bắt đầu chủ động hàn gắn quan hệ với bố mẹ tôi để cầu xin sự tha thứ.
Trình An thậm chí còn diễn một vở “mang gai tạ tội”.
Gió lạnh cắt da của mùa đông.
Anh ta cởi trần, sau lưng buộc vài cành gai nhọn.
Từ Bội cũng mặc áo mỏng manh, phu xướng phụ tùy, sau lưng cột mấy tấm ván gỗ.
Hai người quỳ trước cổng nhà họ Trình, khóc lóc như mưa.
Cảnh tượng này khiến cả nhà tôi đều chấn động.
Tôi thì kinh ngạc trước sự trơ trẽn và liều lĩnh của Trình An.
Bố mẹ tôi thì thần sắc phức tạp.
Dù sao cũng từng nuôi dưỡng một thời gian.
Khi nghe Trình An thống thiết thú nhận lỗi lầm, lại nhìn thấy bụng Từ Bội hơi nhô lên, cuối cùng hai người vẫn mềm lòng, cho mở cửa dẫn họ vào nhà.
Vừa bước vào, Từ Bội liền phía dưới ra m.áu rồi ngất xỉu.
Bác sĩ gia đình vội vàng chạy tới, chẩn đoán thân thể Từ Bội quá kém, không thể tùy tiện di chuyển, tốt nhất nên ở yên tại chỗ dưỡng thai.
Bố mẹ tôi thoáng do dự.
Trình An thấy vậy, lập tức quỳ sụp xuống.
Anh ta nước mắt nước mũi tèm lem, khẩn thiết van xin bố mẹ tôi cứu đứa bé: “Bố mẹ, cho dù con không có huyết thống với bố mẹ, nhưng con mãi mãi là con của bố mẹ. Bụng của Bội Bội đang mang đứa con trai mà bố mẹ hằng mong đợi. Con cầu xin bố mẹ, nhất định phải cứu nó! Cứu lấy cháu trai của bố mẹ!”
Nói xong, anh ta dập đầu liên tiếp mấy cái vang dội.
Một màn khổ nhục kế như vậy, rốt cuộc khiến bố mẹ tôi hoàn toàn tha thứ cho anh ta.
Cuối cùng, họ đồng ý để Từ Bội ở lại nhà họ Trình dưỡng thai.
Trình An tuy không thể trở về nhà họ Trình, nhưng vin cớ thăm Từ Bội, hằng ngày đều qua nhà tôi lấy lòng.
Tôi chỉ lạnh mắt nhìn cặp vợ chồng ấy làm bố mẹ vui cười hớn hở.
Thật ra cũng đã liệu trước.
Với mức độ trọng nam khinh nữ của bố, lại thêm mẹ tôi răm rắp nghe theo ông thì Trình An sớm muộn cũng sẽ quay về nhà họ Trình.
Nhưng cũng chẳng sao.
Có họ tận tâm hiếu thuận, tôi mới rảnh tay tung hoành trong công ty.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận