Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

CHỊ DÂU MUỐN ĐỔI HÔN SỰ

Chương 2

Ngày cập nhật : 2025-09-09 23:15:07
Ngày ngày chỉ ngồi lì chơi game, cao chưa đến 1m65, cân nặng lại hơn 100kg.
Ăn uống, sinh hoạt đều phải dựa vào mẹ chăm lo.
Đi xem mắt bao năm, vậy mà con gái người ta còn chẳng thèm gặp mặt.
Thế mà Từ Bội lại có gan nói tôi không bằng em trai cô ta?
Rõ ràng là không phải đổi hôn, mà là muốn tìm bảo mẫu để chăm sóc thằng em kia.
Tôi nhịn không nổi, liền trực tiếp bật lại: “Cô bị điên à? Nhà chúng tôi cần gì phải đổi hôn với cái nhà rách rưới các người?”
Tôi còn định nói tiếp thì đã bị bố chặn lại.
Dù sao hôm nay cũng là ngày vui, khách khứa đến không ít, phải giữ thể diện cho anh trai.
Nhưng Từ Bội chẳng hề nể nang.
Cô ta quay sang anh trai tôi, lớn tiếng quát: “Em nói cho anh biết, hôm nay mà không đồng ý điều kiện này thì đừng hòng em bước xuống xe!”
Anh trai lộ rõ vẻ khó xử: “Bội Bội, em xuống trước đã, chúng ta sẽ bàn bạc sau…”
“Bàn bạc cái gì nữa? Cô ta chỉ là một đứa con nuôi, lẽ nào trong lòng bố mẹ anh lại quan trọng hơn cả anh sao?”
Nhìn vào ánh mắt khinh khỉnh của Từ Bội, tôi bỗng bừng tỉnh.
Hoá ra, cô ta luôn để bụng chuyện này.
2
Một tháng trước là sinh nhật lần thứ hai mươi của tôi.
Trong nhà tổ chức cho tôi một buổi tiệc rất long trọng.
Với thân phận “chị dâu tương lai”, đương nhiên Từ Bội cũng có mặt.
Chỉ là tay chân cô ta vụng về, lúc rót rượu chúc mừng lại làm đổ lên váy tôi.
Tôi buộc phải lên phòng thay đồ.
Bạn thân đi cùng để giúp tôi.
“Rốt cuộc anh trai cậu nhìn trúng cô ta ở điểm nào vậy?”
Cô ấy vừa giúp tôi chỉnh lại tà váy vừa bĩu môi: “Trong dịp quan trọng thế này mà vẫn giữ thói quê mùa thô kệch.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ch-d-u-mu-n-i-h-n-s&chuong=2]

May mà cậu mang theo váy dự phòng, không thì hôm nay coi như hỏng hết.”
Tôi chỉ biết cười bất đắc dĩ: “Có lẽ anh ấy thích kiểu này đi!”
Thật ra, trước khi bàn chuyện hôn nhân, Từ Bội cũng không tệ.
Ngoại hình thanh tú, tính cách dịu dàng.
Dù gia cảnh nghèo khó nhưng ai bảo anh tôi lại thương.
Bố mẹ tôi cũng dần dần chấp nhận.
Không ngờ sau khi đính hôn, Từ Bội như biến thành người khác.
Hết lần này đến lần khác mở miệng đòi xe, đòi nhà, đòi tiền.
Nể mặt đứa bé trong bụng cô ta, bố mẹ tôi đành nghiến răng đồng ý.
Nhưng cô ta vẫn không biết đủ, lại nhắm cả vào tôi.
Cô ta muốn gán ghép tôi với thằng bạn nối khố từng ngồi tù của mình, còn cố ý chuốc say tôi.
Định để chuyện đã rồi.
May mà tôi kịp gọi bạn thân đến mới thoát khỏi ma trảo.
Ấy vậy mà Từ Bội vẫn thản nhiên: “Là em thấy Nguyệt Nguyệt không có bạn trai nên mới tốt bụng giới thiệu thôi.”
Bố mẹ tôi biết chuyện, nhưng vì danh tiếng của anh trai, chỉ bảo tôi nhẫn nhịn.
Nhớ đến chuyện này, tôi chỉ có thể cười khổ với bạn thân.
Cô ấy thì quá rõ Từ Bội đối xử với tôi thế nào.
Ánh mắt cô tràn đầy đồng cảm: “Kiếp trước Từ Bội cứu cả nhà cậu chắc? Anh cậu thì thôi đi, nhưng ngay cả bố mẹ cậu cũng chịu đựng được cô ta sao?"
“Hay là thật ra cậu không phải con ruột? Cho nên họ mới chẳng để ý đến cậu?”
Tôi lập tức bịt miệng cô lại, giả vờ trách móc: “Cậu nói linh tinh gì thế!”
Đúng lúc đó, ngoài cửa vang lên một tiếng động.
“Ai ở đó?”
Tôi cau mày gọi một tiếng.
Ngay sau, Từ Bội đẩy cửa bước vào.
Trên mặt treo một nụ cười áy náy: “Nguyệt Nguyệt, là chị. Chị đến để xin lỗi em.”
Tôi liếc bạn thân một cái.
Chắc chắn là cô ấy quên khóa cửa khi đi vào.
Từ Bội tiến đến, định nắm lấy tay tôi.
Tôi bình thản né đi, trên mặt vẫn giữ nụ cười: “Không sao đâu, chị dâu. Cũng chẳng phải cố ý."
“Phòng này khó tìm lắm, chị không bị lạc chứ?”
Từ Bội dường như không nhận ra ẩn ý dò xét của tôi, chỉ cười gật đầu: “Đúng là khó tìm. Nếu không nghe thấy tiếng các em nói chuyện, chị cũng chẳng biết ở chỗ này.”
Xem ra, cô ta không nghe được mấy lời đùa ban nãy.
Trong lòng tôi khẽ thả lỏng.
Sau vài câu nói vòng vo, chúng tôi cùng xuống lầu.
Nhưng không ngờ, tôi đã yên tâm quá sớm.

Bình Luận

0 Thảo luận