Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

CHỊ DÂU MUỐN ĐỔI HÔN SỰ

Chương 5

Ngày cập nhật : 2025-09-09 23:15:39
Bố tôi nhíu mày, giọng nghiêm khắc quát: “Hôm nay là ngày đại hỉ, đừng để mất mặt nhà họ Trình.”
Tôi đảo mắt nhìn quanh, lờ mờ thấy bóng người tụ tập.
Trong lòng không nhịn được thấy buồn cười.
Từ lúc Từ Bội không chịu xuống xe làm ầm ĩ, mặt mũi nhà họ Trình đã sớm bị ném xuống đất rồi.
Lý do của bố tôi thật sự quá gượng ép.
“Trình An, chuyện này đến đây là kết thúc.”
Bố tôi nhìn thẳng vào Trình An, trong ánh mắt ẩn chứa sự cảnh cáo.
Lần này, Trình An không dám nói thêm gì nữa.
Anh ta mím môi, thấp giọng đáp: “Con biết rồi bố. Bố mẹ vào trong trước đi. Con sẽ xử lý ổn thỏa.”
Một màn náo loạn cuối cùng cũng hạ màn.
Không biết Trình An đã làm cách nào để dỗ được Từ Bội.
Chỉ trong vài phút, bọn họ liền làm theo trình tự hôn lễ mà bước vào trong.
Khách khứa thì ngầm đưa mắt trao đổi.
Chắc chắn chẳng bao lâu, cảnh tượng trong hôn lễ nhà họ Trình hôm nay sẽ lan truyền khắp nơi.
Sau hôn lễ, Từ Bội lấy lý do phụng dưỡng cha mẹ chồng nên theo Trình An dọn về nhà họ Trình ở.
Chúng tôi nước sông không phạm nước giếng, bình yên được một thời gian.
Cho đến khi tôi phát hiện Từ Bội lén lút lẻn vào phòng tôi.
6
Tôi có thói quen dậy sớm chạy bộ.
Hôm đó đang chạy thì tôi bất ngờ tới kỳ nên quay về nhà sớm hơn thường lệ.
Vừa hay bắt gặp Từ Bội đang lén lút đứng trước cửa phòng tôi.
“Chị đứng đây làm gì?”
Tôi khẽ nhíu mày, ánh mắt đầy nghi ngờ nhìn chằm chằm vào Từ Bội.
“Á!”
Từ Bội bị tôi dọa giật nảy mình.
Trên mặt cô ta thoáng qua chút chột dạ, nhưng rất nhanh đã cứng giọng, ngoài mạnh trong yếu nói:
“Con bé này, hét cái gì mà hét! Tôi… tôi chỉ tình cờ đi ngang thôi…”
Phòng tôi nằm ở hướng nam tầng hai.
Từ Bội và Trình An ở tầng ba.
Dù có đi ngang kiểu gì cũng không thể đi ngang qua phòng tôi được.
Tôi gắt gao nhìn cô ta, thong thả mở miệng: “Thật vậy sao?”
Ánh mắt Từ Bội lảng tránh, không dám nhìn thẳng tôi, cuối cùng còn gắng gượng nói cứng: “Lười đôi co với cô!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ch-d-u-mu-n-i-h-n-s&chuong=5]

Anh An còn đang đợi tôi ăn sáng.”
Không đợi tôi kịp phản ứng, cô ta vội vàng lách qua, chạy một mạch đi mất.
Nhìn bóng lưng cô ta như chạy trốn, khóe môi tôi khẽ cong lên.
Tôi đẩy cửa bước vào phòng.
Trong phòng mọi thứ đều bình thường, chỉ có chăn trên giường hơi nhăn nhúm.
Tôi lật lớp chăn vừa được ai đó vội vàng trải lại.
Sợi tóc mà tôi cố ý để trên gối đã biến mất.
Khóe miệng tôi từ từ nhếch lên thành một nụ cười.
Đúng là đồ ng.u!

Rất nhanh đã đến tiệc tất niên công ty.
Khi bầu không khí trong hội trường lên đến cao trào, bố tôi công bố theo kế hoạch: chức vụ trưởng phòng thị trường của Trình thị sẽ do tôi đảm nhiệm.
Vị trí này vốn là tôi phải nài nỉ rất lâu, bố mới chịu đồng ý.
Ban đầu, ông chỉ định cho tôi một chức rảnh rỗi.
“Con là con gái, đi làm gì cho vất vả? Giờ có bố và anh nuôi con, sau này lấy chồng có chồng lo. Nếu thấy rảnh rỗi quá, thì xuống phòng hành chính chơi chơi là được rồi.”
Tôi nũng nịu với bố: “Con bỏ bao nhiêu tiền ra học ngành kinh tế, chẳng lẽ để uổng phí sao? Bố cho con đi rèn luyện đi. Dù sao phía sau còn có bố và anh làm chỗ dựa cho con mà.”
Bị tôi quấn quýt mãi, cuối cùng bố cũng đành thỏa hiệp.
Khi tin tức bổ nhiệm vừa công bố, bên dưới có chút xôn xao, nhưng nhanh chóng yên lặng trở lại.
Thế nhưng đúng lúc ấy, Từ Bội lại bật dậy: “Khoan đã!”
Cô ta đứng lên, trong tay cầm một tập tài liệu.
Đó là một bản giám định huyết thống.
“Tôi không đồng ý! Trình thị việc gì để một kẻ không có m.áu mủ chen chân chia phần?”
Cùng lúc đó, màn hình lớn trên sân khấu cũng lập tức chiếu nội dung tài liệu.
Chính là bản giám định trong tay cô ta.
Từ Bội liếc nhìn tôi, đắc ý vô cùng: “Trình Thư Nguyệt chẳng qua chỉ là một đứa con hoang không biết từ đâu chui ra! Loại người như thế không xứng bước vào Trình thị!”
Tập tài liệu trên màn hình lật đến trang cuối.

Bình Luận

0 Thảo luận