Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

CHỊ DÂU MUỐN ĐỔI HÔN SỰ

Chương 8

Ngày cập nhật : 2025-09-09 23:16:19
11
Sau khi rời khỏi Trình thị, Trình An tự mở một công ty nhỏ.
Anh ta thường xuyên mang chuyện công ty đến hỏi ý kiến bố tôi.
Có lẽ sự hăng hái khi khởi nghiệp đã khiến bố tôi nhớ lại thời tuổi trẻ đầy khí phách.
Thời gian ông ở trong thư phòng cùng Trình An ngày một nhiều, thậm chí ngay cả lúc tôi báo cáo công việc cũng bị đẩy lùi lại phía sau.
Từ Bội cũng không rảnh rỗi.
Hết lần này đến lần khác tìm cách chọc giận tôi.
“Trình Thư Nguyệt, cô là con ruột thì đã sao? Cũng đâu bằng đứa con trai trong bụng tôi.”
Cô ta xoa bụng, trào phúng mỉa mai: “Bố đã nói rồi, chờ con trai tôi ra đời sẽ chia cho nó một phần cổ phần. Sớm muộn gì Trình thị cũng sẽ là của con trai tôi! Còn cô bây giờ vào Trình thị thì sao chứ? Chẳng qua chỉ là trâu ngựa làm công cho nhà chúng tôi mà thôi!”
Thấy sắc mặt tôi càng lúc càng u ám, Từ Bội lại càng đắc ý: “Cô yên tâm, đã không chịu gả thế thân cho tôi, thì cái lão trai già nghèo hèn trong thôn núi chắc hẳn hợp khẩu vị cô lắm nhỉ?”
“...Từ Bội, cô tìm ch.ết!”
Tôi không nhịn được, giơ tay định tát cô ta một cái.
Nhưng chưa kịp chạm đến, Từ Bội đã tự mình lăn xuống cầu thang.
“Á!!!”
Tiếng thét thảm thiết của cô ta lập tức khiến cả nhà kinh động.
Tôi mặt mày tái nhợt, ngơ ngác nhìn Từ Bội lăn xuống tận dưới cùng, bàn tay vẫn còn giơ lưng chừng chưa kịp hạ xuống.
Trình An như phát điên, xông tới đẩy mạnh tôi ngã nhào: “Bội Bội… Bội Bội… em đừng dọa anh!”
Dưới thân Từ Bội loang ra một vũng m.áu lớn.
Bố tôi giáng cho tôi một cái tát nảy lửa: “Trình Thư Nguyệt, sao mày lại ác độc đến thế!”
Tôi ôm mặt, hoảng loạn lắc đầu: “Không phải con!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ch-d-u-mu-n-i-h-n-s&chuong=8]

Thật sự không phải con!”
Nhưng tại hiện trường, chẳng một ai tin tôi.
Ngay cả mẹ cũng thất vọng quay mặt đi.
Tiếng còi xe cứu thương xé toạc bầu không khí.
Đợi đến khi mọi người rời đi hết, tôi mới vô cảm chườm thuốc cho khuôn mặt sưng đỏ của mình.
Vở kịch này, tôi xem như đã diễn xong.

Cuối cùng, đứa bé trong bụng Từ Bội cũng giữ được.
Vốn dĩ vì sợ ngã, cô ta ngày nào cũng quấn một lớp mút dày quanh bụng.
Chính lớp mút ấy đã đỡ cú ngã, cứu lấy đứa trẻ.
Để bù đắp, bố tôi không màng phản đối của mọi người, kiên quyết để Trình An quay lại Trình thị, thậm chí còn định cách chức tôi để trừng phạt.
Chính Trình An đã ngăn ông lại.
Ánh mắt giả nhân giả nghĩa rơi xuống người tôi, anh ta cất giọng ôn hòa: “Dù sao Nguyệt Nguyệt cũng là em gái của con. Em đã tha thứ cho anh một lần, anh cũng sẵn lòng tha thứ cho em lần này. Chỉ mong sau này em có thể buông bỏ hiềm khích, để anh em chúng ta lại kề vai sát cánh như xưa.”
Sự “rộng lượng” của Trình An khiến bố tôi xúc động.
Ông im lặng, chờ tôi đưa ra quyết định.
Tôi nuốt xuống muôn vàn oán hận, gượng gạo nở nụ cười, bước tới nắm tay Trình An giả bộ giảng hòa.
Bố tôi trông thấy, ánh mắt vô cùng an ủi.
Thế nhưng, ở nơi bố không nhìn thấy, Trình An mấp máy môi:
【Đợi mà xem!】
12
Chớp mắt cái đã đến Tết Nguyên Đán.
Mùng Năm, Trình An mời cả nhà tôi đi ăn.
Nghe nói nhà họ Từ cũng sẽ tới, bố mẹ tôi tỏ ra không vui.
Từ khi Trình An bị đuổi khỏi Trình thị, người nhà họ Từ còn đến tận cửa quậy phá, khiến bố mẹ tôi càng thêm chán ghét bọn họ.
Thấy bố mẹ im lặng không trả lời, sắc mặt Trình An có chút lúng túng: "Nếu bố mẹ không muốn đi, vậy con để họ chọn ngày khác…”
“Đi đi!”
Tôi kịp thời mở miệng khuyên nhủ: “Bố với mẹ chẳng phải còn muốn bế cháu sao? Tết qua, khi cháu trai ra đời, trước sau gì rồi cũng không tránh khỏi việc phải gặp người nhà họ Từ. Cứ xem như nể mặt cháu nhỏ đi.”
Thời gian này, tôi vừa lên kế hoạch cho một sản phẩm mới của công ty.
Sản phẩm vừa tung ra đã nhanh chóng tạo tiếng vang, lợi nhuận từ dự án cũng khiến các cổ đông nhìn tôi bằng con mắt khác, thi nhau khen ngợi trước mặt bố.
Lòng hư vinh của người đàn ông trung niên được thỏa mãn đến cực điểm.
Ánh mắt bố tôi cũng dần rơi về phía tôi.

Bình Luận

0 Thảo luận