Trình Mặc suy nghĩ một lát: “Chắc chỉ là thích cái cảm giác giống như một con cún nhỏ lúc nào cũng ở bên cạnh anh, làm mọi việc vì anh mà cô ấy mang lại thôi.”
Anh ta nói xong còn bật cười khinh khỉnh.
“Bất cứ việc gì?”
“Ví dụ như… mấy thứ trong phòng thí nghiệm này, thật ra anh rất chán ghét cô ấy lắm nhưng ai bảo cô ấy sẵn lòng chuẩn bị tất cả mọi thứ cho anh chứ.”
“Vì chuyện đó mà anh cưới chị ấy sao? Mấy việc đó em cũng làm được mà.”
“Không phải ai cũng làm được như vậy. Hơn nữa, Tiểu Kiệt à, em không cần phải cực khổ đến thế đâu.”
Trong mắt Lâm Tiểu Kiệt toàn là bong bóng màu hồng: “Anh Trình, hay là… anh cưới em đi?”
“Em có nhà không? Có hộ khẩu Thượng Hải không? Em chẳng có gì cả.”
Lâm Tiểu Kiệt lập tức lại tỏ ra đau khổ, nhưng Trình Mặc lại nói tiếp: “Sau này sẽ có thôi. Em phải kiên nhẫn chờ anh. Rồi anh sẽ cưới em, nhưng phải đợi đến khi anh có tất cả mọi thứ đã.”
Lâm Tiểu Kiệt dường như đã hiểu ngầm ý Trình Mặc, liền kiễng chân lên hôn anh ta.
Hai người họ ôm nhau đầy tình tứ.
Tôi lặng lẽ quay video lại toàn bộ cuộc đối thoại của họ, sau đó xoay người rời khỏi phòng thí nghiệm.
6
Nói không buồn là giả.
Tôi không mạnh mẽ đến thế.
Nhưng điều chiếm phần nhiều trong lòng tôi hơn cả nỗi buồn là sự phẫn nộ.
Tối hôm đó, Trình Mặc trở về căn nhà mà chúng tôi đã cùng nhau sống suốt sáu năm. Trên tường đã được treo đầy ảnh cưới của hai chúng tôi, bức ảnh mà tôi và anh ta đang cùng tươi cười rạng rỡ trong bãi cỏ xanh tươi.
Những bức ảnh này được chụp vào một tuần trước khi Trình Mặc giành được giải thưởng và hôm nay mới được gửi đến, treo lên tường.
Trình Mặc đứng trước ảnh cưới nhìn rất lâu, không biết đang nghĩ gì, sau đó quay đầu nhìn tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/em-l-ki-p-n-n-c-a-anh&chuong=3]
Tôi đang bê đồ ăn từ bếp ra.
“Trình Mặc, ăn cơm thôi.”
Trình Mặc đi đến bên tôi, khẽ gọi một tiếng: “Vợ à.”
Trong lòng tôi chẳng gợn sóng gì cả, nhưng vẫn dịu dàng đáp lại: “Ừ, mệt chưa?”
Trình Mặc dường như có chút do dự, sau đó lấy ra từ túi một chiếc hộp nhung đỏ, mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh. Anh ta lấy nhẫn ra, đeo lên tay tôi: “Trinh Trinh, chúng ta sắp kết hôn rồi, nhưng anh vẫn chưa chính thức cầu hôn em. Em thích chiếc nhẫn này không?”
“Thích thì thích, nhưng hơi… không vừa.” Tôi tiếc nuối nói.
Quả đúng là chiếc nhẫn hơi rộng. Đeo vào ngón áp út của tôi, nó lỏng lẻo đến mức lung lay.
Chắc hẳn là vừa tay Lâm Tiểu Kiệt hơn.
Sắc mặt Trình Mặc không thay đổi: “Ngày mai anh đưa em đi đổi cái vừa với tay em hơn.” Vừa nói, anh vừa định tháo nhẫn ra.
Nhưng tôi giữ chặt tay lại, cười nói: “Mặc dù hơi rộng, nhưng em rất thích. Mà nhẫn cầu hôn thì có ý nghĩa đặc biệt, sao có thể tùy tiện đổi được?”
“Vậy… vậy… Trinh Trinh, em có bằng lòng lấy anh không?”
Tôi chăm chú nhìn vào gương mặt anh ta, sau đó cười khúc khích: “Anh đuổi kịp em, thì em mới đồng ý.”
Chúng tôi chạy vòng quanh bàn ăn đùa giỡn…
Nếu như tôi chưa biết rõ con người thật của Trình Mặc, thì cảnh tượng này hẳn sẽ là một kỷ niệm đẹp đẽ vô cùng trong đời tôi, phải không?
Nhưng hiện tại, tôi chỉ cảm thấy… buồn cười.
Chỉ là, tôi không muốn nói câu “Em đồng ý” mà thôi.
7
Chiếc nhẫn tuy hơi rộng nhưng không ngăn được tôi khoe khoang. Tôi chụp một tấm ảnh đăng lên vòng bạn bè, đặt chế độ chỉ cho Lâm Tiểu Kiệt xem được.
Dùng lại đúng chiêu mà cô ta từng xài, để khiến cô ta buồn nôn một phen.
Quả nhiên, đêm đã khuya, Trình Mặc vẫn còn ở ban công nghe điện thoại.
“Vẫn sẽ có nhẫn khác mà, không nhất thiết phải là cái đó…” Giọng anh ta dịu dàng dỗ dành.
“Nhất định sẽ mua cái tốt hơn, tốt hơn nữa…”
Một lúc sau, Trình Mặc bước vào phòng ngủ, lên giường nhẹ nhàng ôm tôi từ phía sau, hôn lên vai tôi.
Trong lòng tôi dâng lên một trận ghê tởm, anh ta vừa thì thầm tình ý với người khác, giờ lại quay sang hôn lên da thịt tôi…
Tôi che giấu cảm giác buồn nôn ấy, nũng nịu nói: “Trình Mặc, chắc là em chuẩn bị đám cưới mệt quá rồi, đến sớm rồi… chúng ta không thể làm cái đó đâu…”
Rõ ràng câu nói này làm tụt hứng, nhưng Trình Mặc lại dịu dàng đắp chăn cho tôi: “Vậy em nghỉ ngơi đi, anh sang thư phòng ngủ.”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận