Tôi lại hỏi: “Với lại, xin duyệt dự án khó lắm, anh đã xin được chưa?”
Sắc mặt Trình Mặc tái nhợt.
Thực ra tôi đã biết rõ tình hình của anh ta từ giáo sư Lâm Sâm. Năm đó, phòng nghiên cứu do Trình Mặc chủ trì bị dính bê bối đúng vào ngày cưới của anh ta khiến cho hình tượng sụp đổ, tài trợ bị rút sạch chỉ trong thời gian ngắn.
Có người nặc danh tố cáo anh ta đạo nhái thành quả nghiên cứu.
Lâm Sâm nói: “Khi đó em từng công bố thiết kế sơ bộ của dự án này trên một tạp chí. Sau đó cùng làm với cậu ta, lấy thành quả nghiên cứu của em gộp lại làm của hai người, chuyện đó không có gì đáng trách. Nhưng sai lầm lớn nhất của cậu ta là vứt bỏ em. Vậy nên, theo đúng nghĩa, thành quả đó không thể coi là của riêng cậu ta.”
Dưới hàng loạt những vụ phanh phui như thế, lớp mặt nạ của Trình Mặc bị bóc sạch, thứ còn lại chỉ là một gã đàn ông vô dụng, nghèo túng, gian xảo mà thôi.
Thế thì làm sao còn ai muốn đầu tư cho anh ta?
Tôi nhìn Trình Mặc từ trên cao: “Anh từng nhân danh tình yêu để lừa gạt tôi, còn suýt trở thành một ‘người thành công’. Nhưng đồ lừa mà có, thì mãi mãi cũng chỉ là lừa. Tình yêu biến mất rồi, anh tất nhiên sẽ trở về bộ dạng của một ‘kẻ thất bại’ từng có. Anh luôn là một kẻ thất bại, nên cũng nên học cách quen với chuyện đó đi.”
Trình Mặc như bị rút cạn xương cốt, mềm oặt ngồi bệt dưới đất.
“Nhưng… nhưng anh thật sự yêu em mà...”
Tôi bật cười lạnh, lướt qua bên cạnh anh ta.
Yêu, xưa nay luôn là một động từ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/em-l-ki-p-n-n-c-a-anh&chuong=8]
Không phải nhìn vào lời nói của anh ta, mà là hành động anh ta làm.
Một người dùng hành động để chứng minh rằng tình yêu chỉ như rác rưởi thì còn xứng đáng nói yêu gì chứ?
Lễ cưới của tôi được tổ chức đúng như kế hoạch.
Nghe nói Trình Mặc muốn vào đưa quà nhưng bị bảo vệ từ chối vì ăn mặc tồi tàn, vẻ mặt thất thần. Anh ta gây náo loạn ngoài cổng một lúc, đúng lúc chúng tôi cùng khách mời chuyển ra vườn biệt thự.
Tôi nhìn anh ta từ xa, rồi quay mặt đi.
Trình Mặc đứng ở đó rất lâu, cuối cùng cũng rời đi.
(Hết)
Ngoại truyện: Góc nhìn Trình Mặc
Tôi có lẽ đã không còn tư cách nói yêu, nhưng tôi thật sự yêu Lý Trinh.
Từ hồi còn học đại học, tôi đã cảm nhận được điều đó. Dù cô ấy ăn mặc giản dị, nhưng trên người luôn toát ra vẻ cao quý bẩm sinh mà những cô gái khác không có. Tôi đến từ vùng núi sâu, bẩm sinh đã mẫn cảm với khí chất “cao quý” của người thành phố. Tôi ghét sự cao quý ấy, nhưng cô ấy là ngoại lệ. Nụ cười của cô ấy, giọng nói của cô ấy, thậm chí là hương thơm trên người… đều khiến tim tôi đập thình thịch.
Vì vậy, tôi đã theo đuổi cô ấy cuồng nhiệt, thề rằng nhất định sẽ thành công rồi cưới cô ấy.
Và cô ấy đã tin tôi.
Tôi cảm nhận được sự nâng đỡ của cô ấy dành cho tôi.
Từ những chi tiết nhỏ trong cuộc sống, đến việc trợ giúp nghiên cứu lớn lao, thậm chí là các mối quan hệ xã hội...
Cô ấy đã sắp xếp tất cả, chỉ cần tôi tập trung nghiên cứu. Nhưng có lẽ cô ấy đã quên mất rằng chính bản thân cô cũng là một nhà nghiên cứu xuất sắc, tốt nghiệp với thành tích ưu tú, từng đủ điều kiện để có phòng nghiên cứu của riêng mình.
Tôi lạnh lùng nhìn về phía Lý Trinh: “Còn nữa, đây là nhà của tôi, mời các người rời khỏi.”
Cô ấy luôn toàn tâm toàn ý ở bên cạnh giúp tôi.
Về sau, dự án của tôi đoạt giải.
Có người nói tôi hữu danh vô thực. Tôi không thể phản bác, vì họ nói đúng. Nhiều lần tôi cảm thấy cuộc sống trong phòng thí nghiệm quá nhàm chán, tôi đọc sách, chơi game, còn cô ấy vẫn miệt mài nghiên cứu. Âm thanh leng keng của những thiết bị va chạm nhẹ, chính là bản nhạc du dương nhất trong những ngày tôi “làm nghiên cứu”.
Cô ấy đã hy sinh rất nhiều, rất rất nhiều… đến mức tôi nghĩ cô sẽ không bao giờ rời bỏ tôi.
Nhưng tôi đã sai.
Tôi không biết tại sao mình lại dùng một ả đàn bà rẻ rúng như Lâm Tiểu Kiệt để chọc tức cô ấy.
Có lẽ là vì… Lâm Tiểu Kiệt giống tôi, cũng đến từ vùng núi sâu, trên người mang theo mùi nghèo túng chẳng thể giấu được và khát vọng cao ngất với tiền tài, danh lợi.
Chúng tôi hiểu nhau, đồng điệu tâm hồn. Không ai cười nhạo ai. Ngược lại, cô ta sùng bái tôi, lệ thuộc vào tôi. Trong thế giới của cô ta, tôi chính là “thần”.
Tôi nghĩ, tôi chỉ thích cảm giác đó thôi, cảm giác dùng sức mình để “cứu rỗi” linh hồn người khác.
Tôi tham luyến cảm giác đó… đến nỗi quên mất bản thân là ai.
Tôi đã trở thành “thần” trong thế giới của người khác, nhưng lại đánh mất vị thần trong thế giới của chính mình.
Thế là, tôi từ thiên đường rơi xuống địa ngục.
Cô ấy đã rời xa tôi hai năm rồi.
Tôi vẫn không thể chấp nhận được sự thật rằng cô ấy đã biến mất khỏi thế giới của tôi, hoàn toàn cắt đứt.
Nửa đêm mộng mị, tôi vẫn hay mơ thấy có ngày, tôi trở về nhà, cô ấy mang cơm từ bếp ra, ngón tay hơi đỏ…
Trong giấc mơ, tôi chạy đi tìm thuốc trị bỏng, vừa hôn ngón tay cô, vừa khóc như mưa.
Phải, tôi không còn tư cách để nói yêu cô ấy.
Linh hồn tôi quá nhỏ bé, quá nghèo hèn… tôi chỉ có thể là một kẻ thất bại.
Một kẻ thất bại như tôi… không xứng kéo một người cao quý như vầng trăng sáng kia rơi vào vũng lầy của cuộc đời mình, để rồi cùng mình trở thành kẻ đê tiện.
(Hoàn thành toàn truyện)
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận