Mỗi lần tôi đến kỳ, anh ta đều sang thư phòng ngủ, nói là “để em ngủ ngon hơn”.
Thật ra thì, mỗi lần đợi tôi ngủ rồi, anh ta lại lặng lẽ rời khỏi nhà, đến sáng mới xách đồ ăn sáng quay về, ra vẻ như chỉ là đi mua đồ ăn.
Trước đây tôi cứ tưởng anh ta đến phòng thí nghiệm nghiên cứu, giờ mới hiểu ra... anh ta ghét nghiên cứu, thật ra là đi đến nhà Lâm Tiểu Kiệt.
Quả nhiên, nửa tiếng sau, anh ta lặng lẽ rời khỏi nhà.
Hai mươi phút nữa trôi qua, tôi gọi điện cho anh ta.
Người bắt máy là Lâm Tiểu Kiệt: “Chị Trinh Trinh à, anh Trình đang tắm đó~!”
Tôi lập tức ngắt máy.
Cùng lúc ấy, Lâm Tiểu Kiệt cũng xóa lịch sử cuộc gọi, Trình Mặc vừa lúc đi ra, lập tức đè cô ta xuống giường.
8
Vì sắp kết hôn, căn nhà cần được trang hoàng lại.
Trong lúc sửa sang nhà cửa, tôi đã âm thầm dọn sạch hết đồ của mình ra ngoài, đồng thời giao căn nhà cho môi giới để rao bán.
Trình Mặc vì vừa mới giành giải lớn, suốt ngày đi dự các buổi diễn thuyết học thuật, ánh đèn flash chói mù mắt, hoàn toàn không nhận ra căn nhà này đã thay đổi đến mức nào.
Bởi vì tôi không còn đi cùng anh ta tham dự hội nghị nữa, Lâm Tiểu Kiệt liền tự động thế chỗ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/em-l-ki-p-n-n-c-a-anh&chuong=4]
Cho nên trên các tờ báo và truyền thông, nơi nào có ảnh Trình Mặc thì nơi đó cũng có mặt Lâm Tiểu Kiệt.
Cũng có người thì thầm để lại bình luận dưới các bài viết liên quan đến Trình Mặc:
【Nghe nói vị hôn thê của Trình Mặc là đàn em Lý Trinh, nhưng nhìn bây giờ thì anh ta và Lâm Tiểu Kiệt dính nhau không rời nhỉ!】
Ngay lập tức có người phản bác:
【Bạn biết gì chứ? Lâm Tiểu Kiệt là quý nhân của Trình Mặc đó! Ngày nhận giải thưởng, hai người còn nói "anh yêu em" và "em yêu anh" nữa cơ!】
Bên dưới có người phụ họa:
【Vậy là tình chiến hữu à?】
Lại có người thêm vào:
【Có khi chính thất nên nhường chỗ thì hơn?】
Phải rồi, có lẽ chính thất nên nhường chỗ.
Hoặc cũng có thể, tôi vốn không nên để thứ ghê tởm như vậy bước vào cuộc sống của mình ngay từ đầu.
Ở cuối bài đăng, đột nhiên có một bình luận nổi bật:
【Các người nói linh tinh hết! Nếu không có Lý Trinh, làm gì có Trình Mặc của ngày hôm nay? Lý Trinh mới là người thật sự làm nghiên cứu, thiên phú của Lý Trinh trong học thuật cao hơn Trình Mặc cả vạn lần, hắn ta chả là cái thá gì cả!】
Có lẽ vì giọng điệu quá gay gắt nên chẳng ai dám phản bác lại.
Còn Trình Mặc, đêm hôm đó anh ta về nhà với sắc mặt u ám: “Người ta đều nói, em mới là nhà nghiên cứu thật sự, còn anh thì không.”
Tôi cười, giơ bàn tay bị bỏng khi nấu ăn cho anh ta xem: “Chỉ để làm món cá kho em biết anh thích ăn, suýt nữa ngón tay em cũng hỏng.”
Trình Mặc chỉ lạnh nhạt liếc nhìn, rồi lại tiếp tục đề tài ban nãy: “Em cũng đã không làm nghiên cứu bao năm rồi, chi bằng dứt khoát lui về sau đi? Dù sao chúng ta cũng sắp kết hôn rồi, sau này anh nuôi em.”
“Anh thật sự định nuôi em?”
Tôi tự tìm thuốc mỡ trị phỏng, chậm rãi thoa lên tay. Trước kia khi mới quen nhau, tôi chỉ bị gai sầu riêng đâm vào tay một chút, anh ta cũng xót xa không thôi, nói tay tôi sinh ra là để làm thí nghiệm, tuyệt đối không thể bị thương, nếu bị thương sẽ ảnh hưởng đến độ ổn định… Khi ấy, sự xót xa của anh ta không phải là giả. Nhưng hiện tại, sự thờ ơ này, cũng không phải là diễn.
Nghe tôi hỏi vậy, Trình Mặc lộ vẻ thiếu kiên nhẫn: “Anh giờ đã đoạt giải, sau này trong học thuật chắc chắn càng ngày càng thăng tiến, thu nhập cũng sẽ tốt hơn, em không nghĩ là đến giờ anh vẫn còn là một thằng nghèo kiết xác chứ?”
Anh ta bỗng dưng nổi giận: “Lý Trinh, làm ơn thay đổi nhận thức của em đi! Em nhìn cho kỹ vào, người đàn ông đứng trước mặt em đây, giờ đã là người thành công rồi!”
9
Trình Mặc nổi giận, nhưng tôi lại thấy mình chẳng hề nói gì cả. Tay tôi vẫn đau âm ỉ, còn đĩa cá hầm trên bàn thì đã nguội lạnh.
Một thời gian sau đó, Trình Mặc bắt đầu lấy cớ phải làm thí nghiệm trong phòng lab nên chẳng mấy khi về nhà. Cũng tốt, tôi khỏi phải chịu cái cảnh khó xử khi phải sống cùng anh ta.
Bây giờ chỉ cần ngửi thấy trên người anh ta mùi của Lâm Tiểu Kiệt thôi là tôi đã buồn nôn, nói gì đến chuyện thân mật da thịt. Không về thì càng hay.
Trong thời gian này, tôi đã đem hết những thứ có giá trị trong nhà lên Mỗ Ngư bán sạch trong thời gian ngắn nhất.
Bức ảnh cưới treo trên tường cũng bị tôi tháo xuống. Tôi cắt phần hình của mình ra, cất vào túi, còn nửa phần của anh ta thì treo lại nguyên vẹn.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận