11
Mấy người bạn của tôi khinh bỉ nhìn Trình Mặc.
“Trình Mặc, Trinh Trinh tốt với anh như vậy, thế mà anh lại làm ra chuyện đó ngay trước ngày cưới, còn nói ra những lời như vậy! Anh bị hỏng não rồi à!”
“Anh đạt được giải thưởng lớn, nhưng anh có biết không? Mấy năm nay nguồn vốn nghiên cứu cho dự án của anh đều là do ba của Trinh Trinh bỏ ra đó, anh đúng là quá vô ơn!”
Câu này chạm vào điều cấm kỵ lớn nhất của Trình Mặc: “Các người đừng nói bậy! Hết nói cô ấy mới là người nghiên cứu thật sự, lại nói ba cô ấy tài trợ vốn... các người định lên trời luôn à? Trinh Trinh thế nào tôi không rõ chắc? Đúng là có nhà có xe, điều kiện kinh tế có tốt hơn các cô gái bình thường một chút nhưng cũng không đến mức nói rằng vốn nghiên cứu của tôi là do ba cô ấy chu cấp! Mấy năm nay cái dự án này cần bao nhiêu tiền các người biết không?!”
Lúc này Lâm Tiểu Kiệt cũng đứng ra: “Phải đó, nếu Lý Trinh thật sự giỏi giang như vậy, thì tại sao cô ta không tự nói ra? Cô ta có thể nhịn được à?”
“Một đứa tiểu tam nghèo rớt mồng tơi, chẳng có gì trong tay như cô thì có tư cách gì nghi ngờ người khác?”
Bạn tôi cười lạnh: “Chả trách Trinh Trinh không cho bọn tôi nói thân phận thật của cô ấy cho anh biết, thì ra nhân phẩm của anh tệ đến vậy.”
Bạn tôi thấy xui xẻo, ai nấy đều rời khỏi nhà thờ.
Chỉ còn lại Trình Mặc cùng mấy chuyên gia và bạn bè mà anh ta mời đến để giữ thể diện đứng trơ mắt nhìn nhau trong cảnh bối rối. Lâm Tiểu Kiệt đi đến kéo tay áo anh ta: “Anh Trình, lần này Lý Trinh thật quá trẻ con rồi, sao lại chơi trò này vào đúng ngày trọng đại như vậy chứ?”
“Cô ấy không chơi trò gì cả, lời bạn của cô ấy nói đều là sự thật.”
Thầy Lâm Sâm xuất hiện trong nhà thờ.
“Trình Mặc, hôm nay tôi tới là để thông báo cho cậu một tin không vui. Bên tài trợ nghiên cứu cho dự án của chúng ta đã rút vốn. Hơn nữa, hợp đồng định ký để phát triển sản phẩm cũng đã dừng lại rồi, đối phương đã chuyển hướng sang một viện nghiên cứu dược phẩm ở Anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/em-l-ki-p-n-n-c-a-anh&chuong=6]
Vậy nên phòng nghiên cứu của chúng ta sắp giải tán rồi.”
“Cái gì?!” Đối với Trình Mặc, tin này chẳng khác nào sét đánh ngang tai: “Tại sao?”
“Vì bọn họ nói đúng. Toàn bộ nghiên cứu của cậu từ đầu đến giờ đều dựa vào sự hậu thuẫn từ gia đình của Lý Trinh. Cậu không biết sao, tập đoàn mà ba của Lý Trinh sáng lập là một trong những tập đoàn dược phẩm hàng đầu Trung Quốc. Bây giờ họ rút lui rồi, phòng nghiên cứu này cũng sụp đổ theo.”
“Lý Trinh!”
Trình Mặc bắt đầu cảm thấy sợ hãi: “Cô ấy đâu rồi?” Anh ta khản giọng hỏi thầy Lâm.
Lâm Sâm lắc đầu: “Tiểu thư cưng của tập đoàn dược phẩm Lý thị, đi đâu trên thế giới này mà không được? Bây giờ cậu muốn tìm cô ấy, chỉ có thể dựa vào năng lực của chính cậu thôi.”
Thầy Lâm nói tiếp: “À đúng rồi, còn phải đính chính cho cậu một việc. Trong lễ trao giải, cậu nói dự án này là do Lâm Tiểu Kiệt đề xuất, chuyện đó không đúng. Dự án này từ đầu đến cuối vốn dĩ là của Lý Trinh. Không cần phải ‘đề xuất’, vì nó là do cô ấy cùng tập đoàn Lý thị trực tiếp hỗ trợ.”
Trình Mặc chợt quay ngoắt nhìn Lâm Tiểu Kiệt, Lâm Tiểu Kiệt rụt cổ lại, đáng thương nhìn sang thầy Lâm: “Thầy, chuyện cũ lâu rồi mà, thầy còn nhắc làm gì? Thầy cố tình muốn làm em với anh Trình bất hòa phải không?”
Lâm Sâm lạnh lùng liếc cô ta một cái: “Phòng nghiên cứu không còn tài trợ thì chỉ có thể giải tán thôi. Lâm Tiểu Kiệt, cô với Trình Mặc, hai người cùng thất nghiệp rồi.”
12
Người trong nhà thờ đã rời đi hết. Lâm Tiểu Kiệt bước tới kéo tay áo Trình Mặc.
Trình Mặc trừng mắt nhìn cô ta đầy chán ghét: “Cút!”
Lâm Tiểu Kiệt muốn khóc mà không dám, chỉ có thể ngồi xuống một băng ghế xa Trình Mặc, tủi thân nhìn anh ta.
Một lúc sau, Trình Mặc nhận được một cuộc điện thoại lạ. Đầu dây bên kia bảo anh ta quay về nhà cũ để chuyển nốt đồ đạc còn sót lại.
Trình Mặc lập tức quay về ngôi nhà anh ta từng sống với Lý Trinh nhưng phát hiện nơi đó đã gần như bị dọn sạch. Chỉ còn lại vài bức ảnh cưới, mà trên đó giờ chỉ còn mỗi mình anh ta.
Chủ nhà mới nói với anh ta: “Căn nhà này cô Lý đã bán cho chúng tôi rồi. Cô ấy nói đồ còn sót lại là của anh, bảo chúng tôi gọi điện cho anh đến lấy.”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận