Trình Mặc cuối cùng cũng hiểu ra chuyện gì đã xảy ra, anh ta gật đầu, ôm lấy tấm ảnh cưới rách rưới thất thần bước ra khỏi nhà.
Lâm Tiểu Kiệt đi theo anh ta, còn nói: “Thành ra thế này rồi, chỉ còn đống rác rưởi, hay để em giúp anh vứt vào thùng rác nhé.”
Lại nhận về một chữ từ Trình Mặc: “Cút!”
Lâm Tiểu Kiệt không nhịn được nữa, ôm mặt khóc chạy đi.
13
Lục Tấn có một sở thích, chính là mỗi khi trong nước có tin tức gì liên quan đến Trình Mặc, anh ấy sẽ định kỳ báo cáo lại cho tôi một lần.
Sau đó quan sát biểu cảm trên mặt tôi, phát hiện tôi chẳng có phản ứng gì, anh nói: “Em đã ủng hộ anh ta suốt mười năm, chi phí chìm nhiều như vậy, thật sự buông bỏ được à?”
“Chi phí chìm mà anh nói là tiền bạc hay thành quả nghiên cứu?”
Tôi ngẩng đầu, mỉm cười nhàn nhạt với anh: “Hai thứ đó em đều không thiếu. Lần này có đội ngũ chuyên nghiệp của anh hỗ trợ, nghiên cứu của chúng ta sẽ vượt qua nhiều viện nghiên cứu hàng đầu. Trình Mặc ấy à, tính là gì?”
Lục Tấn nói: “Nghe nói anh ta cầm giải thưởng năm đó cùng với báo cáo nghiên cứu đi khắp nơi tìm vốn đầu tư mà đều thất bại, giờ đang thuê căn hộ giá rẻ chỉ rộng khoảng hai mươi mét vuông.”
“Ồ.”
“À đúng rồi, con bé Lâm Tiểu Kiệt ấy, sau khi phát hiện Trình Mặc vừa không có tiền đồ vừa không có tiền, chỉ hai tháng sau là bỏ anh ta rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/em-l-ki-p-n-n-c-a-anh&chuong=7]
Sau đó đổi mấy đời bạn trai mà vẫn không gả nổi bản thân đi, giờ phải ra ngoài tiếp khách, mà cũng chẳng được ai ưa đâu, dù sao tuổi cũng đâu còn nhỏ.”
Tôi quay sang nhìn Lục Tấn: “Anh để ý à?”
Lục Tấn ngẩn người: “Cái gì?”
“Chuyện em từng ở bên anh ta, anh để tâm sao?”
Lục Tấn gật đầu: “Có để tâm.”
Rồi anh bước lại gần, nâng cằm tôi lên, hôn vội một cái, còn cắn nhẹ môi tôi như tức giận, đôi mắt đỏ hoe: “Anh để tâm vì lúc trước mình mù mắt, cứ tưởng anh ta là người đàn ông xuất sắc, có thể mang lại hạnh phúc cho em. Vậy mà đã để lãng phí mười năm thanh xuân của cả hai chúng ta.”
“Mười năm à?”
“Ừ. Mười năm.”
Tôi không nhịn được bật cười. Phải rồi, tôi và Lục Tấn thực ra đã quen nhau từ lâu, chúng tôi là hàng xóm, nhưng chẳng thể gọi là thanh mai trúc mã. Anh ấy lớn hơn tôi ba tuổi, là cậu con trai út được cưng chiều nhất nhà bên cạnh. Nhưng hồi nhỏ thì rất tự ti, đi đâu cũng lặng lẽ như muốn trốn khỏi thế giới này. Còn tôi lúc đó thì rất hoạt bát, dù anh trốn ở đâu tôi cũng tìm được ra.
Cho nên có một khoảng thời gian, anh ấy thật sự chỉ có mỗi mình tôi là bạn.
Lục Tấn nói tiếp: “Không chỉ là mười năm, mà là rất, rất nhiều năm. Cái gọi là ‘lãng phí mười năm’, chính là mười năm anh buông tay để em theo đuổi người mà em yêu.”
Lần này đến lượt tôi đỏ mắt: “Lục Tấn, cảm ơn anh, vì đã để em sống ích kỷ một lần.”
“Vĩnh viễn đừng nói cảm ơn với anh, bởi vì với anh, mọi thứ đều xứng đáng.”
14
Nhà tôi và nhà Lục Tấn vốn đã có giao tình từ đời trước, hai bên cũng thường làm ăn với nhau. Ba mẹ hai nhà nghe tin chúng tôi ở bên nhau thì đều thở phào nhẹ nhõm, dưới sự thúc đẩy của đôi bên, hôn lễ nhanh chóng được định ngày.
Mà khi đó, đã là hai năm sau khi tôi chia tay với Trình Mặc rồi.
Nhà của chúng tôi đều ở trong nước, tổ chức hôn lễ đương nhiên cũng phải về nước.
Hôm đó, tôi vừa bước ra từ nhà giáo sư Lâm Sâm thì gặp Trình Mặc. Anh ta nhìn tôi đầy kinh ngạc và vui mừng, lao về phía tôi hai bước rồi lại ngừng lại, cẩn thận gọi tên tôi: “Trinh Trinh…”
Tôi lịch sự gật đầu chào anh ta: “Chào anh.”
“Trinh Trinh, em về rồi!”
Trình Mặc bất ngờ lao tới, quỳ rạp xuống đất: “Trinh Trinh, anh sai rồi, cho anh một cơ hội nữa đi! Mình làm lại từ đầu được không? Anh có một ý tưởng mới cho dự án lần này, nếu nghiên cứu thành công chắc chắn sẽ gây chấn động thế giới!”
“Ồ, vậy à?”
Đối mặt với hành động quỳ xuống của Trình Mặc, tôi không chút động lòng.
Tôi từng xúc động vì sự kiên trì theo đuổi ước mơ của anh ta, từng ngưỡng mộ trái tim nóng bỏng cố gắng vì thành tựu của anh ta. Nhưng tôi cũng đã nhìn thấy rõ sau khi anh ta chạm đến thành công, tâm hồn anh ta dần thối rữa, bẩn thỉu ra sao.
Giống như một chiếc bánh bao bị ôi, cho dù có để bao lâu đi nữa, nó cũng chẳng thể trở lại trạng thái nóng hổi, ngon lành như lúc đầu.
Tôi nhìn anh ta nghiêm túc: “Làm nghiên cứu thì cần có vốn, anh có không?”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận